Tại cung Thẩm Ninh…
- Duệ vương…ngươi mau buông ta ra có được hay không hả, ông đây tự có chân mà đi.
- Hừ. Tên tiểu tử nhà ngươi chỉ giỏi gây loạn, ngươi lại muốn phá nát hoàng cung của ta mới chịu hay sao.
- Phá cái gì, có giỏi thì ngươi bảo người của mình bắt hết đám chuột ghê tởn kia đi.
Cố Mạn miệng thì nói tay thì cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi cổ áo mình. Duệ vương trừng mắt nhìn cậu rồi siếc chặt tay một lực mạnh nhất bổng cậu kên cao thêm một chút nữa rồi ném cậu vào bên trong thư phòng của mình rồi đóng sầm cửa lại.
‘‘Bịch’’
- A…mông…ta…
Cố Mạn vì bị bất ngờ nên mông cậu đã tiếp đất khá mạnh, cậu loạng choạng đứng dậy vừa thoa lấy mông vừa đập mạnh vào cửa gọi lớn.
- Vương Phiến Bá Duệ ngươi có giỏi thì mở cửa ra cho ta.
- Ngươi ngoan ngoãn ở bên trong mà tự phạt đi, nên nhớ cấm phá hỏng bất cứ thứ gì ở đấy.
- Ngươi…ngươi dám đối xử với người bệnh như vậy sao ?
- Bệnh ? Bệnh mà ngươi phá nát cả căn phòng, rồi không bệnh ngươi định là gì nữa.
- Ngươi…
Duệ vương nói xong liền cho người canh giữ cậu cẩn thận, không có lệnh của hắn không ai được phép thả cậu ra.
Duệ vương không hiểu vì sao hắn lại làm vậy, nhưng hắn biết khi ở bên con người phiền phức này hắn cảm thấy rất dễ chịu, thoải mái.
Cố Mạn cư nhiên bị hắn giam lỏng ở đây dù cậu vừa mới tỉnh dậy, cơ thể có phần chưa hồi phục hẳn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903657/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.