Duệ vương ngồi ôm đầu mỗi khi hắn cố nhớ thử xem người ấy là ai thì những hình ảnh ấy lại tan biến một cách nhanh chóng. Hắn có phần hụt hẫn nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cậu trong lòng hắn có phần an tâm.
Đám người Hạ tướng quân bên ngoài cứ đoán già đoán non không biết hắn ở bên trong muốn làm gì. Hạ Hạ và Châu Vĩnh vì không thể nhịn nổi vội đi đến hé cửa nhìn vào bên trong.
Họ mở to mắt cố nhìn cho kỹ rồi lại vội chạy đến chỗ mọi người diễn tả lại hành động Duệ vương đang gục đầu bên cạnh Cố Mạn mà ngủ.
- …
Chuyện này rốt cuộc là sao, sao hắn cứ thích gây cho người khác sự tò mò. Lúc trước một mực khinh bỉ xỉ nhục cậu bây giờ lại ân cần ngồi bên chăm sóc. Cũng may Cố Mạn hiện tại vẫn chưa hồi phục chứ nếu để cậu khỏe mạnh như bình thường chắc có lẽ hắn đã không còn ở đây nữa rồi.
Hạ Hạ nhìn vào trong đắc ý rồi nhớ ra chuyện gì đó vội gọi lão thái y vẫn còn bất tỉnh ngồi ở đằng kia dậy, cô có việc phải cầu cứu trưởng bối như ông.
- Thái y…thái y…ông mau tỉnh dậy đi.
-…
- Ông mà không tỉnh dậy ta sẽ nhổ hết chòm râu này của ông đấy.
Lão thái y nghe cô lại muốn giở trò với râu mình lập tức mở mắt ngồi thẳng người dậy. Lão nhìn cô cười cười rồi vội lên tiếng lãng tránh đi.
- Hạ Hạ tiểu thư, cô nương muốn hỏi chuyện gì ?
Hạ Hạ nhìn lão bĩu môi khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903655/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.