Hai người không biết đã làm gì nhưng đến tận chiều cả hai mới ra khỏi phòng. Mọi người định tối nay mở tiệc ăn mừng nhưng hắn lại từ chối vì doanh trại vẫn còn nhiều việc và chí lớn vẫn chưa thành nên hắn không muốn bỏ lỡ thời gian.
Cố Mạn sau khi thức dậy tâm tình cậu tươi hẳn, nhưng có điều cậu không biết vì sao hắn cứ tránh né cậu, nếu cậu tiếng hai bước hắn lập tức lùi hai bước.
Cuối cùng cả hai cáo từ mọi người lên đường, Cố Mạn chỉ lấy ít màn thầu và con lừa để y đỡ phải mỏi chân. Duệ vương không hiểu đầu cậu có vấn đề ở đâu tuấn mã đầy ra đó cậu không chọn lại chọn một con lừa chậm chạp kia.
- Ta nên gọi ngươi là Duệ vương hay Minh vương ?
- Ta vẫn là ta, Duệ vương.
- Ohhh…Duệ vương, vậy cho hỏi Duệ vương ta có ăn tươi nuốt sống ngươi hay gì sao ngươi lại cách xa ta như vậy ?
- Là do lừa của ngươi đi quá chậm.
- Ngươi…
Duệ vương chỉ lạnh lùng để lại một câu rồi thúc ngựa đi trước, Cố Mạn muốn mắng người cũng khômg được, cậu đành lủi thủi cùng lừa của mình đi từ từ mà đi.
Cả hai vì đi đường tắc nên việc trở về doanh trại nhanh hơn dự kiến của cậu. Nhìn thấy cậu Hạ Hạ, Tiểu Mai, Tiểu Hồng đều mừng rỡ chạy ra ôm lấy cậu.
Tiểu Hồng xoay người cậu một vòng rồi vội lên tiếng trách mắng.
- Vương hậu…người đã đi đâu vậy hả ?
- Ta chỉ muốn thư giản đầu óc chút thôi.
Hạ Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903637/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.