Khuynh Thành của nàng tốt như vậy, nàng cũng phải đối tốt với hắn mới đúng, không thể động một chút lại hung dữ với hắn, nếu không nàng sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho chính mình.
Nghe vậy, Dạ Khuynh Thành xoay người lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.
Khi thấy hốc mắt nàng hơi đỏ, tâm hắn liền rớt cái bịch, khẩn trương nói: "Đại Nhi, nàng làm sao vậy, sao đột nhiên lại khóc?"
Nhất thời hắn luống cuống, không hiểu sao Tuyết Đại luôn luôn kiên cường lại đột nhiên khóc, khiến hắn không biết làm sao cho phải.
Nhìn bộ dáng tay chân luống cuống của hắn, Tuyết Đại lấy tay xoa xoa nước mắt, lập tức nín khóc mỉm cười.
"Đồ ngốc, sao chàng lại ngốc nghếch như vậy?"
Cái gì cũng đều vì nàng mà suy nghĩ, toàn tâm toàn ý đặt trên người nàng, chuyện của bản thân lại chưa bao giờ quan tâm, trong mắt đều là nàng, nam nhân ngốc nghếch lại chung tình như vậy rất hiếm, lại bị nàng gặp phải.
Lời nói của Tuyết Đại khiến Dạ Khuynh Thành ngây ngẩn cả người, không biết nên đáp lại như thế nào, bởi vì hắn không biết tiếng đồ ngốc này của nàng nghĩa là thế nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn nàng.
"Không có việc gì, đưa cho ta một cái đùi ngan."
Vì hắn, nàng phá lệ ăn thức ăn dầu mỡ một lần thì có sao? Không có gì đáng ngại cả, mà còn, nàng ăn cũng không phải là ngan nướng, mà là một phen tâm ý của phu quân nhà nàng.
Dạ Khuynh Thành nghe được nàng nói muốn ăn ngan nướng, liền khẩn trương xé một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-yeu-nghiet-vuong-phi-vo-luong/1582201/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.