Tuyết Đại tán thưởng nhìn nam nhân kia, ngược lại lại lạnh lùng nhìn thiếu nữ áo hồng, nếu nàng ta đần độn như vậy, như vậy nàng sẽ tốt bụng dạy cho nàng ta một bài học, để nàng ta nhớ được về sau không được dùng mắt chó mà nhìn người.
"Công chúa đúng là rất khí phách, quả nhiên không hổ là nữ trung hào kiệt."
Chỉ cần là người đầu óc bình thường đều có thể nghe ra đây là lời nói mang ý trào phúng, nhưng cô công chúa kiêu ngạo kia lại không nghe ra, đối với lời nói của Tuyết Đại, nàng ta rất tự luyến cho rằng nàng đang khen mình.
"Ít nói nhảm, mau nói điều kiện của ngươi đi, đừng lãng phí thời gian của ta."
Nàng ta kiêu ngạo nói.
"Phu quân, chàng nói xem, chúng ta nên ra điều kiện như thế nào cho tốt nhỉ?"
Tuyết Đại ra vẻ suy nghĩ, còn quay sang hỏi Dạ Khuynh Thành bên cạnh.
Dạ Khuynh Thành hơi sững sờ, không nghĩ tới Tuyết Đại lại hỏi hắn, ngược lại suy nghĩ, liền biết đây là dụng tâm kín đáo của nàng.
"Tất cả đều nghe theo quyết định của nương tử."
Nàng muốn làm gì hắn đều ủng hộ, đừng nói là giết một công chúa, cho dù bảo hắn diệt Kim quốc, hắn cũng sẽ không nói hai lời mà gật đầu đáp ứng.
"Được rồi, vậy ta phải cẩn thận suy nghĩ mới được."
Tiếp tục suy xét, vắt hết óc suy nghĩ, rốt cuộc tại thời điểm cô công chúa khổng tước kia muốn phát hỏa nàng mới nghĩ ra.
"Phu quân, chàng nói xem chúng ta lấy đi đôi mắt của nàng ta có được hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-yeu-nghiet-vuong-phi-vo-luong/1582200/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.