Chương trước
Chương sau
Ôn Hải Thiên càng đứng thẳng lưng, vểnh tai nghe, đang nghe đến người mình vừa muốn động thủ lúc nãy chính là tam nữ nhi của hắn, hắn vừa mừng lại vừa sợ, còn có một hồi kích động cùng lo lắng, giờ phút này cảm xúc của hắn rất là phức tạp, nhất thời không nói rõ được.
Dạ Khuynh Thành nghe được lời phủ nhận của nàng có chút ngoài ý muốn, lại nghĩ lại phản ứng của nàng lúc trước, nàng đây là cố ý muốn hắn bị bẽ mặt, chắc là vẫn còn giận hắn đây, ai, giận liền giận đi, vẫn còn tốt hơn là bỏ hắn mà đi, tóm lại là hắn sẽ không để nàng rời xa hắn, nhất định phải trói nàng lại bên người, hảo hảo bồi dưỡng tình cảm mới được.
"Thần y là do nàng tìm tới, coi như cũng là công lao của nàng."
Khuôn mặt hắn tươi cười không khác hồ ly là mấy, Tuyết Đại không nói gì quay mặt đi làm ngơ.
"Ý con là Mạt Nhi tìm được Mạc Vấn thần y giúp con chữa trị sao?" Có khả năng sao? Mạc Vấn thần y đã biến mất không có tin tức từ rất lâu rồi, hắn cũng đã phái người đi qua rất nhiều y cốc đều tay không trở về.
"Vâng, xác thực mà nói, chữa khỏi chân cho nhi thần không phải là Mạc Vấn lão tiền bối mà là truyền nhân của ngài." Lão hoàng đế tỏ ra nghi hoặc hắn cũng biết, Mạc Vấn thần y đã sớm qua đời, nói vậy ông ta cũng đã phái rất nhiều người đi tìm, chỉ là đã bị hắn thiết kế bẫy chặn lại, mới khiến ông ta không thu hoạch được gì.
Lão hoàng đế lúc này mới gật đầu nói: "Thì ra là thế, xem ra con trai ta là người hiền được ông trời giúp đỡ, thật là tốt, thật là tốt..."
Đột nhiên lão hoàng đế như là nghĩ tới chuyện gì, lúc này lại mở miệng hỏi: "Nghe thị vệ báo lại, lúc các con vào đây, đã chém giết rất nhiều người, đây là có chuyện gì vậy?"
"Hồi phụ hoàng, thống lĩnh thị vệ không tin lời nhi thần nói, gọi người bắt chúng ta lại, nên vì bảo toàn mạng nhi thần chỉ có thể đại khai sát giới thôi." Dạ Khuynh Thành vẻ mặt không sao cả nói, giống như trong lúc vô tình hắn chỉ đang giẫm chết mấy con kiến hôi đang ngáng đường mà thôi. (“vì bảo toàn mạng nên phải đại khai sát giới”..... e thật sự bội phục ca =.=)
Mọi người nghe xong đầu đầy hắc tuyến, mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng, Lục Vương gia cường hãn như vậy, sao lúc trước họ lại không phát giác ra nhỉ?
Nghĩ đến đây, lại có chút sợ, cũng rối rít lục lọi trong trí nhớ, xem trước đây bản thân có từng đắc tội với vị Lục hoàng tử khủng bố này hay không, về sau vạn nhất bị hắn ghi thù, đấy không phải là chuyện có thể đùa giỡn đâu, không cẩn thận thì cái mạng nhỏ đã không cánh mà bay lúc nào cũng không biết chừng.
Hoàng thượng cũng bị câu trả lời của hắn làm cho ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau mới phản ứng kịp, ông cũng không có trách cứ hắn giết người lung tung, hiện giờ ông chỉ cảm thấy rất cao hứng, cao hứng chính mình lại có một đứa con trai vừa tuấn mĩ phi phàm lại vừa cường hãn, đây quả thực là được ông trời ưu ái a, hỏi sao ông có thể không cao hứng cho được?
"Bọn hắn không có làm các ngươi bị thương chứ?" Đây mới là điều ông quan tâm, chỉ là chết vài người mà thôi, làm sao có thể sao với con trai bảo bối của ông? (Những người bị giết: oan uổng quá bệ hạ ơi ToT/ ; Saki: ặc ta xin chia buồn vs mn =.=)
"Không có." Chỉ là mấy tên thị vệ quèn mà thôi, hắn chỉ cần một đầu ngón tay là có thể dễ dàng đùa bưỡn bọn hắn đến chết.
"Không có là tốt, không có là tốt...." Xem ra phải mau chóng thay đổi vị trí thái tử thôi, đứa con lớn kia của ông thật sự là quá không có tiền đồ, cả ngày chỉ biết có ăn uống chơi đùa, hay ỷ thế hiếp người không nói, lại còn hay chạy theo sau mông nữ nhân, thật sự là khiến ông quá thất vọng rồi.
Dĩ nhiên đứa con lớn mà ông nói kia chính là thái tử Hiên Viên Triết, còn nữ nhân kia, đương nhiên là Thượng Quan Cẩn Du rồi.
"Hoàng thượng, Ôn Mạt có chuyện muốn nói." Ở một bên nghe bọn họ trò chuyện, Tuyết Đại rốt cục cũng không nhịn được nữa rồi.
"A....? Mạt nhi có gì muốn nói thì cứ việc nói, chỉ cần phụ hoàng có thể làm được đều sẽ không từ chối, con hiện tại chính là đại công thần đấy, ha ha." Hoàng thượng tươi cười hớn hở nói, hôm nay đúng là song hỉ lâm môn nha, không chỉ có được một đứa con trai tuyệt thế vô song, lại có thêm một đứa con dâu hiểu chuyện.
Ở trong mắt lão hoàng đế, Tuyết Đại đã nghiễm nhiên trở thành phúc tinh của Hiên Viên gia rồi.
"Vậy Ôn Mạt xin phép nói thẳng, ngay tại hôm Ôn Mạt thành hôn cùng Lục Vương gia đã thoát ly quan hệ với phủ tướng quân, tin tưởng chuyện này hoàng thượng đã biết rồi."
Âm thanh nhàn nhạt của Tuyết Đại vang lên, sắc mặt Ôn Hải Thiên trở nên xanh mét, hắn căn bản không nghĩ tới tam nữ nhi đần độn kia lại có một ngày sẽ trở mình, cũng không nghĩ nàng lại đột nhiên biến thông minh còn được hoàng thượng khen, càng không nghĩ nàng có phúc trong họa gả được cho một Lục Vương gia cường thế tài mạo song toàn.
Lấy biểu hiện của hoàng thượng hiện tại, rất có khả năng Hi quốc sau này sẽ thuộc về Lục Vương gia, màtên thái tử cả ngày chỉ biết vui chơi phong lưu khoái hoạt sớm muộn gì cũng sẽ bị loại bỏ.
Nguyên bản hắn còn đang suy nghĩ, tốt xấu gì mình cũng là cha ruột của nàng, nàng thế nào cũng sẽ phải bận tâm một chút đến tình cảm cha con, lại không nghĩ tới nàng vậy mà lại nhắc đến chuyện cũ kia, thật sự là chọc hắn tức chết rồi.
Hoàng thượng nghe vậy không vui liếc Ôn Hải Thiên một cái, ngầm châm chọc hắn có mắt như mù, coi phượng hoàng thành gà rừng, hiện giờ nữ nhi của hắn lại không nhận hắn, đây cũng là do hắn tự chuốc lấy, không thể trách người khác được, ai bảo hắn không hảo hảo đối xử tử tế với nữ nhi của chính mình đây? Thấy thần sắc hối hận không thôi của gã, hoàng thượng lại càng thêm khinh bỉ. Ta khinh, ta khinh.... (Ông hoàng thượng này có vẻ dc đấy :v)
"Chuyện Mạt Nhi nói trẫm xác thực có biết, nhưng con yên tâm, cái tên phụ thân kia không có mắt không nhận con là tổn thất của hắn, con hiện là Vương phi của Mộ Bạch, trẫm sẽ làm bảo kê cho con, ai bắt nạt con chính là đối nghịch với trẫm, trẫm nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn kẻ đó một trận."
Những lời này của ông là nói cho những đại thần kia nghe, ý là muốn cảnh cáo bọn hắn, Ôn Mạt hiện tại là tâm phúc của hoàng thượng, ai cũng không được khi dễ.
Nhưng trên thực tế lại là lấy lòng Tuyết Đại, người có mắt đều nhìn ra, Lục Vương gia đối với vị Vương phi này chính là sủng ái có thừa, hoàng thượng cũng là nghĩ đến điểm này nên muốn thừa dịp lấy lòng con dâu, mượn cơ hội tranh thủ hảo cảm của Mộ Bạch, dù sao dĩ vãng ông đã quá mức không quan tâm tới hắn, lại không muốn dẫm vào vết xe đổ của Ôn Hải Thiên, như vậy chẳng phải là muốn ông hối hận chết sao? Vừa nghĩ đến đây ông liền thấy sợ một hồi, hoàn hảo mình vẫn chưa làm gì quá đáng không thể bù lại sai lầm.
Dạ Khuynh Thành thấy một màn như vậy, cũng không có cảm giác gì, chỉ là dùng vẻ mặt đầy ý cười nhìn Tuyết Đại, đáy mắt tràn đầy sủng nịch.
"Tạ ơn hoàng thượng, nhưng chuyện Ôn Mạt muốn nói không phải là cái này." Nói xong không vui liếc xéo cái khuôn mặt yêu nghiệt vẫn đang cười hì hì bên cạnh, không hiểu sao đến lúc này hắn vẫn còn cười được, sau đó lại tiếp tục nói: "Đêm tân hôn hôm đó, Lục Vương gia đã đưa cho ta một tờ hưu thư, hiện giờ ta và hắn đã không còn liên quan gì đến nhau, thỉnh hoàng thượng hãy chiêu cáo thiên hạ việc này."
Nếu không phải là hắn không giữ chữ tín trước, lại chết cũng không chịu thừa nhận, nàng hà tất phải tuyệt tình như vậy? Nói đi nói lại, đây toàn bộ đều là hắn tự rước lấy, không trách nàng được.
Lời này vừa nói ra, trừ bỏ Dạ Khuynh Thành ra, tất cả mọi người đều bị sét đánh chết đứng tại một chỗ, cháy khét từ trong ra ngoài, Ôn Hải Thiên cũng là một bộ ảo não, sao cái tam nữ nhi này lại không biết phân biệt thế hả? Cùng phủ tướng quân đoạn tuyệt quan hệ đã là chuyện đại nghịch bất đạo còn chưa tính, nhưng hôm nay lại còn không muốn ở cùng một chỗ với Lục Vương gia muôn vàn sủng ái, loại chuyện kinh thế hãi tục này không phải ai cũng có thể làm được.
Trái ngược với chúng đại thần đang nhao nhao nghị luận, hoàng thượng lại có vẻ trấn tĩnh hơn nhiều, chỉ thấy thần sắc ông khẽ biến rồi trở lại bình thường ngay, vì muốn che dấu sự luống cuống của mình, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, ổn định lại cảm xúc củamình mới mở miệng hỏi: "Mộ Bạch con ta, sự việc có đúng như lời Mạt Nhi nói không?"
Dạ Khuynh Thành liếc Tuyết Đại một cái, đối với đáy mắt vui sướng khi người gặp họa của nàng không chút nào để ý, mở miệng đáp: "Nhi thần không có, đêm tân hôn, nhi thần đối với Mạt Nhi có thể nói là vừa gặp đã thương, làm sao có thể để nàng viết hưu thư?”
Chờ Dạ Khuynh Thành nói xong, Tuyết Đại vô cùng khinh bỉ liếc hắn một cái, từ trong ống tay áo lấy ra một phong thư cũng không thèm nhìn một cái chuyển tới trước mặt hoàng thượng nói: "Phía dưới đúng là chữ ký của Lục Vương gia tự mình ký, hoàng thượng hẳn là nhận ra chữ của Lục Vương gia chứ?" Nếu như ngay cả chữ viết của con trai mình mà cũng không nhận ra thì ông ta đúng là uổng công tự xưng là phụ thân.
Hoàng thượng tiếp nhận phong thư, liền khẽ biến đổi sắc mặt, lại mở phong thư ra xem, nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt đều thay đổi, rốt cuộc không nhịn được, không để ý hình tượng mà phá lên cười.
Một bên vừa cười vừa nói: "Mạt, Mạt nhi à, trẫm đương nhiên nhận ra nét chữ của Mộ Bạch, cũng tin tưởng đây đích thực là do Mộ Bạch tự tay viết, nhưng, nhưng con cũng không nên trêu đùa trẫm như vậy, trẫm, trẫm đều đã cười lạc giọng rồi, người đâu!"
Hoàng thượng vừa cười ha ha, vừa gọi thái giám đang canhngoài cửa điện vào, một tay còn dùng lực vuốt vuốt lồng ngực của mình để cố gắng điều hòa hơi thở vừa bị rối loạn vì cười, ông nhất định phải nhanh chóng tìm người giúp mìnhthuận khí mới được, buồn cười chết ông rồi ha ha ha.....
Mọi người thấy vậy cũng tò mò, muốn biết là trên lá thư kia rốt cuộc viết cái gì, làm sso có thể khiến cho hoàng thượng kích động đến như vậy? Hôm nay bọn hắn đã bị chấn kinh không ít, bọn hắn cũng là thật sự rất tò mò, nhưng vì sợ uy nghiêm của hoàng quyền nên không dám để lộ cảm xúc quá mức lộ liễu, đành phải gắt gao áp chế lòng hiếu kỳ của chính mình.
Tuyết Đại cũng là vẻ mặt khó hiểu, chẳng lẽ đêm đó lúc ký tên hắn đã giở trò gì? Cứ cho là như thế thì cũng không đến mức khiến hoàng thượng không để ý hình tượng mà cười to như thế chứ?
"Ngươi đã làm cái gì?" Tuyết Đại hung hăng trợn mắt nhìn Dạ Khuynh Thành đang cười đến mức gian xảo như hồ ly, lạnh lùng hỏi.
"Nương tử, vi phu đã nói vi phu chưa từng viết hưu thư, nàng lại vẫn không nghe mà nháo đến tận chỗ phụ hoàng, lần này đừng trách ta chưa nói trước nha." Khà khà, bộ dáng Tuyết Đại tức giận thật sự quá đáng yêu, hắn không nhịn được nghĩ muốn xoa bóp mặt nàng, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, hắn cũng không dám làm thật sự.
Dưới sự trợ giúp của thái giám, hoàng thượng rốt cục cũng bình tĩnh lại, nhưng khuôn mặt vẫn đầy ý cười đi về phía Tuyết Đại, đem phong thư kia cất lại vào trong lòng bàn tay nàng, tiếp theo lại đi đến bên cạnh Dạ Khuynh Thành, vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Mộ Bạch à, con nên hảo hảo dạy Mạt Nhi biết chữ mới được, đường đường là một vương phi một quốc gia, tương lai có thể là nhất quốc chi mẫu*, tối thiểu vẫn nên biết chữ."
*Nhất quốc chi mẫu: hoàng hậu, ý nói là tỷ có thể trở thành hoàng hậu sau này
Dạ Khuynh Thành nín cười nói: “Nhi thần biết rõ, trở về nhất định sẽ dạy nàng biết chữ."
Chúng đại thần vẫn là một đầu mờ mịt như cũ, không chỉ có như vậy, nghe cuộc đối thoại của bọn họ lại càng thêm bộc phát nghi ngờ, nhưng là không phải không sáng tỏ, ít nhất cũng loáng thoáng nghe được một tin động trời, chính là Lục Vương phi của bọn họ không biết chữ, trời ạ, thân là vương phi của một quốc gia, nghe ý tứ hoàng thượng, tương lai có thể là nhất quốc chi mẫu, mà lại là một nữ tử dốt đặc cán mai, đây truyền đi không phải chính là truyện cười cho nước khác sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.