Chương trước
Chương sau
Loại ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, nàng lập tức giật mình chấn kinh, từ khi nào nàng lại trở nên vọng động như vậy hả? Đây không phải là phong cách của nàng, cũng không giống nàng một chút nào.
Nhìn khuôn mặt đáng đánh đòn kia của hắn nàng liền muốn nổi giận, nàng sống tới giờ còn chưa từng bị ai đùa giỡn như vậy, thôi, chẳng muốn tốn nước miếng với hắn, lại thật không nghĩ tới hắn đúng là kẻ không giữ lời hứa, nếu hắn đã muốn bị bẽ mặt thì tại sao nàng không vui vẻ thành toàn cho hắn?
Ngày hôm sau lâm triều, Dạ Khuynh Thành quả thực đúng hẹn mang theo Tuyết Đại tiến cung, nhưng không ngờ đi đến cửa cung lại bị thị vệ ngăn lại.
"Người tới là ai? Có lệnh bài thì trình ra, không có lệnh bài thì đưa thông tín ra, nếu không có lệnh bài hay thông tín thì nhanh chóng rời đi, nếu dám xông vào, bọn ta sẽ không khách khí đâu!"
Thị vệ canh cửa nói chuyện rất không lễ phép, khẩu khí cũng không hề mềm mỏng tí nào, rõ ràng là không để hai người vào mắt, chuyện này cũng khó trách, bọn họ một năm bốn mùa đều canh giữ ở đây, có người nào mà chưa từng thấy qua? Ngay cả thái giám, cung nữ trong cung bọn hắn đều nhận thức, ai có thể đắc tội, ai không thể đắc tội bọn họ cũng rất rõ ràng.
Mà hai người trước mắt, bọn hắn đều chưa từng gặp qua, cho nên thái độ rất không kiêng nể gì, cũng không lo đắc tội.
Dạ Khuynh Thành thật là tội nghiệp, hắn đường đường là một Lục Vương gia, không có ai không biết mặt không nói, lại còn bị ngăn chặn ngay ngoài cửa cung, thật đúng là đả kích người, nhưng chuyện này cũng khó trách vì ngày thường hắn đều mang trên mình bộ mặt ngây thơ dễ bị bắt nạt. (ca mà dễ bị bắt nạt á @@)
Mà thật ra ngay cả mặt hắn cũng chưa ai thấy qua, cũng chưa từng ai thấy hắn ra khỏi cửa Vương phủ, đương nhiên đây là trong mắt người ngoài, còn thực tế là do hắn thường xuyên ra ngoài, thời gian ở trong phủ cũng là đếm trên đầu ngón tay.
Tuyết Đại chỉ là thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên, hôm nay nàng cũng không có sử dụng khuôn mặt của Ôn Mạt, chỉ đeo khăn lụa che đi khóe môi đang khẽ mỉm cười như có như không, tuy nhiên người ngoài căn bản không ai nhìn thấy, nhưng là Dạ Khuynh Thành lại cảm nhận được.
Mỗi một động tác hay một ánh mắt tùy ý của Tuyết Đại, hắn đều có thể đoán được suy nghĩ của nàng, đây không thể không nói là một cảm giác vô cùng kì diệu, khiến cho hắn cực kì vui vẻ.
Chỉ thấy hắn cởi ngọc bội bên hông xuống, ném cho thị vệ canh cửa, mà thị vệ tiếp nhận ngọc bội, sau khi xem xét thì dùng ánh mắt không thể tin được nhìn hai người, xem kỹ thật lâu mới lạnh lùng quát một tiếng: "Người đâu, mau bắt hai người này lại!"
Nguyên bản đang ở một bên chờ bọn hắn cho thông qua, chuyện xảy ra ngoài ý muốn khiến cho Dạ Khuynh Thành nhíu mày, đối với đám binh lính đang xông tới lạnh giọng quát: "Ai dám!"
Bọn lính bị hắn hù sợ, quả thực dừng bước không dám tiến lên, nhìn nam nhân áo đỏ trước mắt, lại nhìn thống lĩnh, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thống lĩnh thị vệ thấy thủ hạ của mình không nghe lệnh, hết sức tức giận trừng mắt nhìn bọn hắn một cái, sau đó tiến lên một bước, nhìn nam nhân áo đỏ lớn tiếng nói: "Điêu dân lớn mật, dám trộm ngọc bội của Lục Vương gia, không chỉ có như vậy, còn dám nghênh ngang tiến vào hoàng cung, nói, ngươi là người phương nào?" Mọi người đều biết, Lục Vương gia không chỉ có một thân tàn tật, tướng mạo cũng xấu vô cùng, mà người trước mắt lại tuấn mĩ phi phàm, cùng với Lục Vương gia chính là một trời một vực, căn bản không thể là cùng một người. (mi đã thấy mặt ca ý chưa mà dám nói thế -_-)
Nghe khẩu khí của hắn, hai người Tuyết Đại liền trở thành kẻ trộm đông trộm tây, không chỉ có như vậy, không trả lời đúng còn bị bắt lại thẩm vấn, cuối cùng còn có thể bị vu hãm cho tội danh tiến cung ám sát hoàng thượng bị bắt vào ngục giam.
Dạ Khuynh Thành nghe vậy không hờn giận nheo mắt, thập phần nguy hiểm nhìn những kẻ dám nghi ngờ hắn.
"A...A...." Nhưng không đợi hắn ra tay, đã có người nhanh hơn hắn một bước.
Tuyết Đại thờ ơ nhìn tên thống lĩnh thị về hét lên một tiếng thảm thiết rồi cứ thế ngã xuống không động đậy, sau đó nhanh chóng đi về phía trước, không có biện pháp, nàng thật sự không muốn lãng phí thời gian nghe tên thị vệ kia nói nhảm.
Dạ Khuynh Thành thấy nàng tự nhiên đi vào cửa hoàng cung, hắn cũng khẩn trương đi theo.
"Nương tử, có vi phu ở đây nàng không cần động thủ, miễn cho tay nàng bị bẩn." Vị Vương phi này thật sự rất giống hắn, nội tâm đều là thị huyết, giết người không chút nương tay, nhưng hắn lại rất thích tính nàng như vậy, ha ha.
"Chờ ngươi ra tay thì gái trinh cũng thành đàn bà được rồi." ( amen, nguyên văn ta k sửa j hết ==)
Nghe được câu nói này của nàng, Dạ Khuynh Thành quả thực im lặng không nói gì, chỉ thấy hắn vẻ mặt buồn cười nhìn nàng, tính tình nha đầu kia thật đúng là không tốt, lại còn đổ thừa cho hắn ra tay chậm, nhưng là hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, cũng không dám nói ra, hắn cũng không phải là ngứa da muốn ăn đòn.
Từng có kinh nghiệm bị nghi ngờ nên bọn họ một đường đi vào cung đều là chém giết những kẻ cản đường, không thèm tốn thời gian giải thích. Đồng dạng, từng có kinh nghiệm về chuyện ở ngoài cửa cung, mỗi lần có kẻ nhảy ra chặn đường đều là Dạ Khuynh Thành động thủ giải quyết, miễn cho Tuyết Đại tự mình động thủ, khiến cho nàng bị bẩn tay. (...)
Cứ như vậy hai người một đường thuận lợi xông vào trong cung.
Trên điện Kim Loan, một nam nhân trung niên mặc hoàng bào đoan chính ngồi trên Long Ỷ, uy nghiêm nhìn chúng đại thần dưới điện.
Mọi người đang nghị luận làm như thế nào để giải quyết chuyện lũ lụt ở Nam Cương, đột nhiên một tên binh lính hốt hoảng chạy vào, dẫn tới sự chú ý các đại thần trong điện.
"Bẩm hoàng thượng, bên ngoài có hai tên thích khách, đang một đường chém giết tiến vào trong cung đến đây, bọn hắn đều đã giết rất nhiều người, bọn thuộc hạ không ai ngăn cản được." Thị vệ hoảng sợ bẩm báo.
Chúng đại thần vừa nghe, đều nhao nhao bắt đầu nghị luận.
"Ôn tướng quân, trẫm lệnh cho ngươi nhanh chóng bắt được thích khách, không quan tâm sống chết, bắt được đều có thưởng!" Chỉ có hai tên thích khách lại có thể công khai xông vào hoàng cung, rốt cuộc là có bản lãnh cỡ nào?
Ôn Hải Thiên nghe vậy, từ giữa đám đại thần đi ra, quỳ một gối xuống đất nói: "Thần nhất định sẽ không phụ mong đợi của hoàng thượng."
Không đợi hoàng thượng đáp lời, bên ngoài liền có hai người đi vào, trong đó nam tử áo đỏ còn mở miệng nói: "Không cần, chúng ta đã đến rồi."
Nghe vậy, mọi người trong đại điện nhao nhao nhìn về phía hai người vừa đi vào.
Nam nhân nói chuyện mặc một thân áo đỏ như lửa, khuôn mặt tuấn mĩ phi phàm có phần kiêu ngạo không để bất luận kẻ nào vào mắt, mà cô gái che mặt mặc áo trắng đứng bên cạnh hắn, so sánh với vẻ mặt tà khí của nam tử, lại càng lạnh lùng băng sương, khí thế hai người đều rất mạnh, đồng dạng không hề coi đám người trong đại điện ra gì.
Ôn Hải Thiên phản ứng lại đầu tiên, chỉ thấy hắn ra vẻ uy phong lẫm liệt đi về phía hai người, lớn tiếng chất vấn: "Người tới là ai, tự tiện xông vào điện Kim Loan chính là tử tội!"
Tuyết Đại vẫn là bộ dáng sóng dậy cũng chẳng xao*, không chút nào bị ảnh hưởng bởi lời nói của hắn, đang lúc Ôn Hải Thiên còn muốn nói tiếp, lúc này nàng mới sâu xa mở miệng: "Ôn tướng quân, chúng ta là đến tìm hoàng thượng." Ý tứ chính là ông có thể biến sang một bên hóng gió đi. (đúng biến đi *lè lưỡi*)
*Sóng dậy chẳng xao: tức là dù có sóng to gió lớn cũng không bị xao động, sợ hãi, thường dùng để ví von trong văn viết.
Mọi người nghe được ra giọng điệu của nữ tử áo trắng bất thiện thì đều thay nàng đổ mồ hôi lạnh, nàng có thể xông vào hoàng cung, chứng tỏ thực lực không kém, nhưng thực lực Ôn Hải Thiên cũng rất mạnh, sở dĩ có thể được phong làm Hộ quốc tướng quân, chủ yếu là vì thực lực cường hãn của hắn, cơ hồ là bách chiến bách thắng, đến hoàng thượng cũng phải nể mặt hắn vài phần, nàng lại dám nói chuyện như vậy với hắn, khẳng định không thể thiếu bị một trận giáo huấn rồi.
Quả nhiên, Ôn Hải Thiên nghe vậy thì vẻ mặt đều đã tràn ngập tức giận, nói một câu "muốn chết", liền động thủ với Tuyết Đại.
Hắn hội tụ sức lực toàn thân vào một chưởng, đánh về phía Tuyết Đại, mà Tuyết Đại vẫn đứng yên không nhúc nhích, không tránh né, các đại thần trong đại điện đều cho rằng nàng là bị dọa sợ rồi, cũng không nhịn được cảm thấy lo lắng thay cho nàng.
Ngay tại lúc còn hắn còn cách Huyết Đại một li, Ôn Hải Thiên vận dụng toàn lực đánh ra một chưởng, lại phát hiện tay hắn đang bị một người giữ lại.
"Thỉnh Ôn tướng quân tự trọng, nể tình ngươi có công ơn nuôi dưỡng Vương phi của Bổn vương nên ta tha cho ngươi lần này, nếu lại có lần sau, sẽ không có chuyện dễ dãi như vậy đâu!"
Tuyết Đại ở phủ tướng quân phải chịu khổ hắn đều biết, hôm nay trước hết tha cho hắn một lần, ngày sau hắn chắc chắn sẽ giúp Tuyết Đại lấy lại công đạo, khiến cho đám người kia biết thế nào là hậu quả của việc khi dễ nữ nhân hắn yêu.
"Ngươi tự xưng là Bổn vương? Ngươi là Vương gia nước nào? Quan hệ của cô gái kia với Ôn tướng quân là như thế nào?"
Hoàng thượng ngồi trên cao có chút không hiểu, người này là hoàng tử nước khác đến chơi sao? Nhưng ông cũng đâu có nghe nói gì đến việc quốc gia khác phái người tới thăm nha, còn có, tại sao hắn lại nói Ôn tướng quân có công ơn nuôi dưỡng nữ tử kia?
Không chỉ có hoàng thượng không hiểu, các đại thần đồng dạng cũng là một đầu mờ mịt, câu hỏi của hoàng thượng cũng khiến cho bọn hắn lâm vào suy nghĩ, Ôn Hải Thiên cũng ngẩn người.
Kế tiếp, nam tử áo đỏ nói một câu, lại khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người.
"Phụ hoàng, nhi thần là Mộ Bạch, Vương phi nói muốn tới bái kiến phụ hoàng một phen, cho nên nhi thần đưa nàng tới đây." Hắn nói ra những lời này, không chỉ khiến cho mọi người trong đại điện đồng loạt hóa đá, đồng thời cũng khiến cho khuôn mặt vạn năm không thay đổi của Tuyết Đại nổi lên biến hóa.
Cũng chỉ là nổi lên chút biến hóa mà thôi, nháy mắt lại khôi phục thái độ bình thường,, khiến cho Dạ Khuynh Thành ở một bên vừa nói chuyện vừa quan sát sắc mặt nàng thoáng yên tâm, xem ra là hắn lo lắng vô ích.
Hoàng thượng ngồi trên cao, nghe thấy lời này, kích động từ trên long ỷ đứng lên, bước nhanh xuống, đi đến trước mặt Dạ Khuynh Thành mới ngừng lại, cẩn thận đánh giá hắn, có chút không tin hỏi: "Ngươi thật sự là Mộ Bạch của trẫm?"
Cũng không thể trách ông, Lục nhi của ông từ nhỏ đã phải chịu đựng một thân tàn tật, sau lại tự phong bế chính mình, cả ngày tự nhốt trong phòng không chịu gặp ai, mà hiện tại đột nhiên xuất hiện một nam tử mỹ mạo tuyệt sắc khuynh thành, bất luận là nữ tử nào cũng không đẹp bằng, lại tự xưng là con ông, nhất thời khiến người ta có chút khó tiếp thu.
"Vâng." Hắn cũng không giải thích nhiều, chỉ đơn giản trả lời một tiếng, còn tin hay không thì tùy.
"Vậy tật ở chân con...." Ông trời a, ông đang lo không tìm được người thừa kế hoàn mĩ để thừa kế hoàng vị của ông, nếu nam nhân trước mắt thật đúng là Lục nhi thì thật sự là chuyện tốt.
"Đã được Mạt Nhi trị khỏi rồi." Hắn rất tự nhiên nói dối không chớp mắt.
Tuyết Đại lúc này cũng không tiếp tục trầm mặc nữa, chỉ thấy nàng khẽ mở môi đỏ mọng, thản nhiên nói: "Không phải ta."
Mọi người lại trầm mặc, đây là cái tình huống gì vậy?
Nam tử áo đỏ nói chính mình là Lục hoàng tử đã đủ khiến cho người ta giật mình, hắn còn nói nữ tử đứng bên cạnh là Vương phi của hắn, cũng là Tam tiểu thư phế vật của phủ tướng quân, mà cô gái kia cũng gián tiếp thừa nhận, chuyện này giống như quăng một quả ngư lôi vào mặt hồ, bịch một tiếng bùng nổ khiến mọi người nửa ngày cũng không bình tĩnh được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.