Chỉlà qua một buổi tối mà thôi, nhưng có một số chuyện phát sinh biến đổi chỉtrong chớp mắt.
Khi Tiêu Vu tỉnhdậy đã cảm khái như thế.
Đêm qua y nổi giậnđùng đùng mang người từ phủ Thừa tướng quay về, cũng không biết như thế nào lạicùng yêu nghiệt kia lăn lộn trên giường.
Khụ khụ, nhưng mày lại ở dưới.
Cho nên ngẫm lạiliền buồn bực vô cùng.
Bất quá đã từngđọc qua việc ở trên mệt như thế nào, Vương gia quyết định tạm thời cho phép bảnthân sa đọa chút đã.
Vương gia đang suynghĩ, chợt giật mình. Ánh nắng chiều ngày hôm sau đã muốn bay nhảy khắp phòngkhiến y chói mắt.
Mà người bêncạnh.....lại không thấy đâu.
Hôm qua lăn lộnnguyên một đêm, đến tận khi mặt trời ngáp dậy mỹ nhân mới buông tay.
May mà Vương giađã liệu xin nghỉ trước.
Nhưng ngay cả mộtVương gia như y còn xin nghỉ để ngủ, một tên tiểu quan như hắn lại chạy đi đâumất dạng chứ!?
Đặc biệt khi nghetiểu tư nhà mình báo là người khi sáng sớm đã rời khỏi vương phủ, Vương gia cảmthấy trong lòng bỗng nhiên buồn rầu vô cùng.
Vì thế đối thoạilại bắt đầu vòng đi vòng lại.
"Người đâu!" Vươnggia nghiến răng nghiến lợi.
"Dạ, Vương gia."
"Chuẩn bị kiệu, điđến Trường Nguyệt lâu."
"..................."
"Đứng đấy làm cáigì! Lời bổn vương nói ngươi có để vào tai không hả!?"
"Vương gia....đếngiờ lên triều rồi..."
"..............."
Vương gia sửngsốt, mãi mới nhớ ra là hôm nay Tiêu Ngôn mở tiệc sinh nhật trong cung.
Cảm xúc hổ thẹnlẫn áy náy chợt vụt đến.
Đó chính là cháucủa mình mà, y không còn ai là người thân nữa, chỉ còn lại duy nhất một đứacháu bảo bối đáng yêu mà chỉ vì cái tên tiểu quan hỗn đản kia làm y gần đâyquên mất Tiêu Ngôn.
Nhất thời, Vươnggia thấy vô số tiểu hoàng đế lớn nhỏ mặc long bào xụ mặt ở bốn phía lúc ẩn lúchiện, đang khóc nói: "Trẫm ghét tiểu thúc! Trẫm ghét ghét ghét tiểu thúc! Tiểuthúc trọng sắc khinh cháu! Tiểu thúc trọng sắc khinh cháu.........."
............
Tiệc mừng sinhnhật hoàng đế được tổ chức ở ngự hoa viên.
Trên đài, vũ cơđang múa, nữ tử mắt ngọc mày ngài, làn da trắng ngần như trân bảo.
Khắp nơi nổi nhạcvang dội, mỹ nữ chạy đi chạy lại, lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì ôn nhu uyểnchuyển.
Cầm cùng tiêu hòaâm, tiếng chuông đan vào nhau, tạo nên một âm thanh thanh thúy trong vắt.
Nhìn thấy thiếuniên kia nhấc cao tay áo đón gió, bộ dáng tùy tiện phong lưu.
Làm người ta khôngthể nhin được mà cảm khái.
Nhưng Vương gialại nghĩ khác: hoàng đế bệ hạ quả nhiên chưa lớn được, nhìn thì tưởng là đóahoa kiều diễm, thực ra chỉ làm màu, căn bản là một đống lá rữa.
"Tiểu thúc, ngườiđến rồi!" Thiếu niên mười lăm tuổi vui vẻ chạy tới ôm lấy cánh tay Vương gia,có chút làm nũng.
"Ừ."
"Trẫm vừa cùngHình đại nhân chơi cờ, thua rồi." Tiêu Ngôn nói xong còn quay lại nhìn vào bàncờ trên bàn.
Hình đại nhân giữađám người tiến đến đối diện Tiêu Vu.
Sau đó vẫn là đốiTiêu Ngôn khách khí nói: "Tài nghệ của bệ hạ dĩ nhiên là rất cao, thần cũng chỉmiễn cưỡng thắng được một ván."
"Hình đại nhânkhiêm tốn quá rồi. Vậy tiếp theo cùng bản Vương so tài một chút?"
"Cái này....."
"Thế nào? Có đượckhông?"
"Thần thực rakhông có ý khiêm tốn, vừa rồi quả thật là miễng cưỡng mới thắng được bệ hạ mộtván. Cùng vương gia so tài e là sẽ thua..."
"Hình đại nhânkhông nên nói như vậy, tài nghệ của ta so với bệ hạ cũng không hơn." Nói xongnhìn Tiêu Ngôn cười một cái, nhớ đến ván cờ bị thua lần trước.
Nhìn thấy ánh mắtấy, hoàng đế lập tức nhảy ra thanh minh.
"Tiểu thúc! Hômđấy là do trẫm nói về chuyện thừa tướng khiến ngươi phân tâm."
"Ai, thừa tướngcũng đến rồi, không bằng để vương gia so tài cùng thừa tướng có được không."Một vị đại nhân nào đó đề nghị.
Chúng thần vừa rồicòn vây quanh tự giác mở ra một chỗ trống.
Thân ảnh cao quýrực rỡ xuất hiện trước mắt mọi người, còn sáng hơn cả mặt trăng trên trời.
Trang phục đentuyền thêu chỉ vàng vừa tăng thêm khí chất lại thêm mỹ lệ.
Hắn quỳ một gốihành lễ với hoàng thượng.
Nếu không phảitrên mu bàn tay Thừa tướng có một vết cào đỏ, Vương gia quả thật đã nghĩ ngườiở trước mặt y chính là người khác.
Bởi vì cái vết kialà do tối qua Tiêu Vu không cẩn thận dùng móng tay cào xước.
[Hoàn]
300ۣ