Chơi cờ cùng Thừa tướng, Tiêu Vu dĩ nhiên thua.
Cờ cũng được ví như người.
Vương gia bị đả kích thật lớn khi thấy quân mình bị ăn sạch không sót mống nào. Thừa tướng đắc thắng, nhếch miệng cười.
Lén lút trốn khỏi bữa tiệc cùng đám người, Vương gia chạy đến một góc hồ, u ám chửi rủa người nào đó.
Có cái gì mà phải trách chứ?!
Sự thật trước mắt không cần thiết phải lí giải.
Muốn trách thì phải trách hắn hai năm qua chưa từng gặp Thừa tướng đương triều bao giờ.
Năm trước khó khăn lắm mới có thể về kinh thành, còn đang phải kịp vượt qua Thừa tướng đang sinh bệnh, cho nên trên triều không chạm mặt bao giờ.
Tiêu Vu luôn luôn thoái ẩn chi tâm (ý muốn từ chức về ở ẩn),thầm nghĩ nửa đời sau sẽ an an phận phận ở Tần Nam nhỏ bé.
Vậy nên những năm gần đây ngoại trừ từ từ chuyển giao binh quyền ở ngoài, cũng không dính dáng đến tranh chấp trong triều hay tiếp xúc với các đại quan khác.
Nếu không nghĩ rằng phải tạ ơn Thừa tướng có danh tiếng tốt, lại vừa là tạ ơn biểu ca của mẫu thân tiểu hoàng đế.
Thì đêm đó y cũng sẽ không đến thăm phủ Thừa tướng.
Cảm thấy có người đứng ở phía sau. Vương gia cũng không quay đầu lại, tiếp tục đem ánh mắt chìm trong làn nước hồ, đảo theo mấy con cá chép đang bơi lội tung tăng dưới áng nước, nhịn không được muốn đạp chúng nó một phát cho khỏi chơi.
Được rồi......
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-yeu-doa-lac/2474276/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.