Những từ ngữ nhẹ hẫng phát ra từ môi Tô Khiết, phút chốc khiến Trình Khâm bất động một thoáng. Thế ra nàng viện cớ lễ Phật, viện cớ thăm Quý phu nhân, tất cả chỉ vì muốn được gặp ngài. Lòng vị vương gia này bất giác bồi hồi, lại trông dáng vẻ buồn bã kiều diễm kia thì không khỏi dâng lên sự thương mến, liền chậm rãi đưa tay lên nắm nhẹ lấy đầu vai mảnh dẻ đó, nói khẽ:
- Ta có lỗi với ngươi\, Khiết Khiết. Trước sau\, đều là lỗi tại ta!
Chỉ một cái siết vai thật nhẹ từ Trình Khâm cũng đủ để Tô Khiết thấy ấm áp hơn. Nàng hiểu, người nam nhân ở trước mặt đây đang có nỗi khổ tâm, ngài che giấu và cố gắng chịu đựng, phải chăng cũng là vì lo lắng cho nàng? Lệnh vua khó chống, đó là điều tất nhiên! Ngài không thể vì nàng mà đẩy vương phủ vào chỗ chết khi dám kháng lệnh. Tất cả đều là số phận, Tô Khiết giờ đây mang danh nghĩa là phi tần của hoàng thượng, đối với vương gia mà nói đã không còn cơ hội nào nữa. Thôi thì hãy để mọi thứ chấm dứt tại đây, để giải thoát cho nàng và cả ngài. Ngoài chuyện được gặp ngài, nàng thật sự có điều quan trọng phải nói:
- Vương gia đối với Khiết Khiết ơn trọng như núi\, nếu không có ngài nuôi dưỡng thì đã không có Khiết Khiết ngày hôm nay.
Trình Khâm khó hiểu trước mấy lời nghiêm túc đến kỳ lạ này, tiếp theo ngài thấy người nữ nhi ấy mỉm cười với mình bằng đôi mắt trong veo:
- Từ giờ\, Khiết Khiết sẽ không làm phiền vương gia nữa\, càng không đòi hỏi ngài phải lựa chọn\, cũng không muốn oán trách ngài. Xem như đây là số mệnh của Khiết Khiết\, vì vậy xin vương gia hãy buông tay... Khiết Khiết muốn diện kiến hoàng thượng\, sẽ nghe theo ngài mà toàn tâm toàn ý hầu hạ người\, nên ngài hãy để Thái công công đưa bản tên của Khiết Khiết cho hoàng thượng.
Trình Khâm không hiểu vì sao trái tim lại trở nên hẫng đi, dường như vừa có một cảm giác mất mát lướt qua lòng mình khi ngài nghe Tô Khiết nói rõ ràng rằng sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ hoàng thượng. Điều đó có nghĩa, kể từ bây giờ nàng muốn quên ngài đi, muốn từ bỏ mối dây liên hệ với ngài? Trớ trêu thật, chẳng phải chính ngài bảo Tô Khiết phải tận tâm với hoàng thượng ư, thế sao bây giờ khi nàng đã sẵn sàng đối diện với số phận của mình thì ngài lại không thể chấp nhận? Những ngón tay từ từ thả lỏng, ngài buông bờ vai ấy ra, thẫn thờ kỳ lạ.
- Có thể sẽ rất lâu nữa Khiết Khiết mới gặp lại vương gia nên đêm nay Khiết Khiết muốn được ăn bữa cơm với ngài... - Tô Khiết hành lễ xong\, chậm rãi rời đi.
Vẫn chưa hết thất thần, Trình Khâm từ từ bước vào đình viên rồi ngồi xuống. Tâm trí bây giờ trở nên mông lung lắm, kể từ lúc nào mà lòng ngài lại dễ dao động đến vậy? Ngài biết Khiết Khiết yêu mình, biết rất rõ, dù nàng trách cứ ngài thì chí ít ngài cũng tin rằng trái tim nàng luôn hướng về ai. Thế nhưng vị vương gia này lại không biết rằng, trong khi bản thân cứ mãi loay hoay và lạc lối thì người nữ nhi ấy đã chẳng thể chờ đợi thêm được nữa... Ngài quá bất công với nàng rồi!
Trình Khâm lại đưa mắt nhìn những đoá lan, cứ như thế ngồi rất lâu đến nỗi hoàng hôn đã qua đi và màn đêm dần buông mà ngài vẫn không hề biết.
Trình Khâm rót một ly rượu, đưa lên môi uống cạn. Vừa uống ngài bắt đầu nhớ về mọi thứ, về những tháng ngày trước đây có Tô Khiết kề bên, đặc biệt là buổi chiều mưa năm nàng mười bốn tuổi, ngài vẫn còn nhớ như in câu nói "thiên hạ cần thiên tử, Khiết Khiết chỉ cần Trình Khâm", rõ ràng từng lời đó đã đi vào trái tim khiến ngài sau bao năm dài lần đầu tiên biết rung động.
Và một sự thật là, kể từ giây phút ấy ngài đã bắt đầu chờ đợi.
Là đợi Tô Khiết trưởng thành, để được ôm lấy nàng, giữ nàng cho riêng mình!
Trình Khâm tự dối lòng rằng, không biết cảm xúc của bản thân là gì, đang đợi chờ điều gì... Không! Không phải như vậy! Ngài biết rõ lắm chứ...
Vị vương gia muốn được yêu Tô Khiết! Đúng, không phải nàng đợi ngài mà chính là ngài đang đợi nàng lớn lên, chờ nàng suốt bốn năm qua!
Mẫu phi từng bảo, bất kỳ điều gì Trình Sở muốn thì ngài đều phải nhường, thế nhưng bà chưa từng dạy ngài rằng, tình yêu là thứ duy nhất không thể nhường!
Trình Khâm luôn nghĩ nếu chống lại Trình Sở thì ngài sẽ bị đoạt mất nhiều thứ, nhưng cho đến tận bây giờ thì người nam nhân này mới hiểu: Chà đạp lên mong muốn của chính mình, quay lưng với tâm ý thật sự để rồi khiến người quan trọng nhất từ từ rời xa, thì sự rời xa đó còn đau đớn gấp bội so với bị đoạt mất!
Cùng lúc lão Độ xuất hiện, thưa: "Tô tần đang chờ vương gia dùng cơm tối nhưng không thấy ngài đến nên người sẽ trở về cung để diện kiến hoàng thượng".
Trình Khâm im lặng, đôi mắt trong đêm tối trở nên sáng rực đầy kiên định, liền nhanh chóng đứng dậy rồi yêu cầu: "Nói với cung nữ và thị vệ, đêm nay trễ rồi nên Tô tần sẽ ở lại vương phủ nghỉ ngơi, đợi đến sáng hôm sau mới hồi cung". Tiếp theo chẳng để lão Độ biểu hiện sự ngạc nhiên là ngài đã lập tức rời khỏi đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]