Hiểu rõ ý của y, sư đệ chần chờ trong chốc lát, chân thật mở miệng, "Nếu đến sư phụ cũng không ngăn cản được ngươi, vậy tại hạ chỉ có thể nói thẳng, thật ra đây là lời thề độc mà năm đó sư phụ đã định ra, môn phái chúng tôi phải thề trấn thủ bốn ngọn núi này, không thể để cho bất kì người ngoài nào xâm nhập, nếu không tất cả mọi người đều phải chết oan uổng." 
"Là thề với vị đạo trưởng đã từng chỉ điểm cho ngươi?" Lúc này đây, Hách Liên Dạ trực tiếp hỏi Ôn Ngôn. 
Con mắt Ôn Ngôn hơi chuyển động, dáng vẻ xem như là thừa nhận. 
Hách Liên Dạ gật đầu, lại quay sang hỏi sư đệ, "Trừ phi các người chết trận, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ việc bảo vệ bốn ngọn núi này sao?" 
"Đúng vậy." 
Loại thề độc này có rất nhiều người có thể thuận miệng nói ra, hoàn toàn không sợ điều đó sẽ xảy ra. 
Trước kia sư đệ coi trọng lời thề này cũng vì lòng tin phục đối với sư phụ mình, Ôn Ngôn không phải là một kẻ lắm lời, vậy mà trước kia chuyện này lại căn dặn hắn rất nhiều lần, để hắn phải nhớ thật kĩ lời thề đó. 
Lúc trước hắn không rõ, nhưng giờ thì hắn đã hiểu. 
Một khi sư phụ đã có thể sống đến gần hai trăm năm mà vẫn duy trì bộ dạng thiếu niên, loại chuyện mà trên thế gian này không ai có thể lí giải nổi, nếu bọn họ còn không nghe theo thì toàn bộ mấy trăm người trong môn phái đều sẽ phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-xau-xa-cung-chieu-the-tu-bo-tron-nuong-tu-nang-phai-biet-nghe-loi/2524077/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.