Với trí thông minh Hách Liên Dạ, đương nhiên y cũng hiểu được Ôn Ngôn tới đây để làm gì, chỉ là thoạt nhìn y cũng không hoàn toàn lo lắng gì, nhìn Ôn Ngôn vài lần, cười hỏi một câu dường như không có liên quan gì cả, "Không biết Ôn công tử đã từng nghe qua sư phụ của bổn vương là ai chưa?"
"Chưa hề."
Thật ra với kinh nghiệm cũng như thân phận của Ôn Ngôn, hắn hoàn toàn không quan tâm đến việc chém gió buôn dưa lê của người thường, nhưng Hách Liên Dạ lại không phải là người thường...
Khi Hách Liên Dạ được mười mấy tuổi thì đã có được võ công mạnh mẽ đến mức người thường dù có tu luyện cả đời cũng khó có được, khiến người khác không chú ý đến y cũng khó khăn.
Ôn Ngôn cũng đã nghe ngóng từ rất lâu, rốt cuộc vị cao nhân đó là ai mà có thể dạy ra được một đồ đệ lợi hại như vậy, nhưng đã nhiều năm qua mà câu hỏi này vẫn không có lời đáp.
Hách Liên Dạ cười có phần thờ ơ, "Ôn công tử không cảm thấy kì quái sao? Danh tính sư phụ không truyền, lại dạy dỗ được một đồ đệ như bổn vương, huống hồ lúc bổn vương thành danh sau một trận đánh, trông có vẻ giống như mới có mười mấy tuổi hay sao?"
"Ý ngươi muốn nói là..." Ôn Ngôn chấn động, y cũng giống hắn, tuổi thật cũng đến trăm tuổi rồi, chỉ là có thể trường sinh bất lão hay sao?
Điều này dường như dễ giải thích hơn, bằng không Ôn Ngôn không có cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-xau-xa-cung-chieu-the-tu-bo-tron-nuong-tu-nang-phai-biet-nghe-loi/2524075/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.