Đã được chứng kiến chứng động kinh của Hà Nghiêm, sư đệ cẩn thận bước ra cửa hai bước, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào...
Khó khăn lắm hắn mới chờ được Hách Liên Dạ trở lại.
Sư đệ lập tức tiến lên một bước, "Vương gia, tại hạ..."
"Ta chỉ có hứng thú nói một đề tài với ngươi." Hách Liên Dạ không có hứng thú ngắt lời hắn.
"Đề tài gì?"
Hách Liên Dạ lấy heo nhỏ trong ngực ra, "Kỹ thuật nuôi heo."
Sư đệ: "..."
Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, vẻ mặt sư đệ gắng gượng, "Không dám dối gạt Tĩnh Vương gia, những thứ ta từng nuôi, chỉ có sư huynh là tương đối thành công."
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung, "Nhưng sư huynh cũng rất kén ăn."
"Đương nhiên, heo nhỏ càng kén hơn." Sư đệ rất bất đắc dĩ, "Sau khi ta nhặt được nó ở trên núi, nó có ăn nhiều bao nhiêu cũng không tăng thêm được cân thịt nào."
Đúng lúc nam tử áo trắng đi ngang qua cửa: "..."
Đáng tiếc ở đây không ai là hệ trị… (trị ở đây là trị bệnh, điều trị ý, cũng ko hiểu đoạn này lắm)
Không cần chủ tử phân phó, Hà Nghiêm lập tức tiến lên một bước, rất thành khẩn rất phát ra từ đáy lòng nói, "Công tử đi thong thả."
"..." Không hiểu kỹ thuật nuôi heo thì thật sự không thể nói chuyện
Còn nữa, đây rõ ràng là đuổi người, tại sao lại còn dùng giọng điệu và biểu cảm này!
Đôi mắt nhỏ của sư đệ hiện lên sự oán giận rõ ràng ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-xau-xa-cung-chieu-the-tu-bo-tron-nuong-tu-nang-phai-biet-nghe-loi/2524019/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.