"Thảo dược này ta cũng chỉ có một cọng, rất trân quý, không có cách nào biểu diễn hiệu quả ngay tại chỗ cho hai vị xem được."
Sợ Hách Liên Dạ và Ngư Ngư không tin, Khánh Vương gia vội vã giải thích, "Nhưng mời Vương gia xem, thảo dược này đã được hái nhiều ngày rồi nhưng vẫn có thể duy trì hình dạng xanh tươi ướt át, huống chi... trong lòng Tĩnh Vương ngài hiểu rõ, dõi mắt nhìn bốn nước, hoàn toàn không có ai dám ở trước mặt ngài làm ra chuyện lừa gạt, cho ta mượn một trăm lá gan cũng không dám lừa gạt Vương gia ngài."
"Thật ra là có người dám." Hồi lâu đều không lên tiếng, Hách Liên Dạ đột nhiên mở miệng.
Chẳng lẽ Hách Liên Dạ phát hiện tính toán của hắn rồi? Khánh Vương gia cả kinh trong lòng.
Nhưng Hách Liên Dạ hoàn toàn không nhìn hắn, bình tĩnh cười nói, "Có một tiểu nha đầu mỗi ngày đều vô lương với ta, lừa lừa gạt gạt, chiêu trò gì cũng đều dùng tới, nhưng bổn vương chẳng hề để ý."
"Ai bảo bổn vương thích nàng."
"Vô cùng thích."
Người nào đó hết sức bình tĩnh nói một câu.
Ngư Ngư: "..."
Yêu nghiệt này thăng cấp, ngay cả người khác nói chuyện hắn cũng có thể tìm được cơ hội thổ lộ!
Ngư Ngư nhìn trời, lại nhìn người bên cạnh nghiễm nhiên thăng lên cấp hai.
Hách Liên Dạ lại u uẩn thở dài một tiếng, "Chú ý đến thân thể thì có ích lợi gì, người trong lòng ta lại không thích ta."
Ngư Ngư: "..."
Ngư Ngư cắn răng lập kế hoạch làm sao chỉnh người, Khánh Vương gia lại bị đoạn đối thoại này hành hạ đến tâm lực mệt nhọc...
Cho nên cũng không quan tâm Hách Liên Dạ có tức giận hay không, lập tức lên tiếng cắt ngang, "Tĩnh Vương gia, gốc thảo dược này...
"Được, chúng tôi nhận, cuộc tỷ thí hôm nay cứ tính như vậy đi."
Hách Liên Dạ vươn tay nhận ngọc đồng, nhìn nhìn, rốt cục cũng hỏi câu Khánh Vương gia mong đợi nhất.
"Thảo dược này tìm được ở đâu?"
Thật tốt quá! Chỉ sợ ngươi không hỏi!
Khánh Vương gia vội vàng che dấu suy tính ở trong mắt, thoạt nhìn rất nịnh bợ đáp, "Không dối gạt Tĩnh Vương, thảo dược này mọc ở phía sau vương phủ của ta, vốn luôn bị xem như cỏ dại. Cũng ở trong lúc vô tình ta mới phát hiện công hiệu của nó, nhưng... thảo dược này có người chuyên trách trông coi, năm vừa rồi ta có thể hái hơn mười cây, còn năm nay thì không biết thế nào mà một cây cũng không cho hái, mặc dù là nhà của ta, nhưng người canh giữ phía sau núi có võ công thật sự lợi hại... Ta cũng chỉ có thể nhìn một vùng thảo dược lớn chứ không làm được gì."
"Còn có, ta đã thử qua, thảo dược này hoàn toàn không mọc ở những nơi khác."
Xem ra thật sự là đám người sư đệ rồi.
Năm trước đã đành, nhưng năm nay nam tử áo trắng bị nội thương nghiêm trọng, cần số lượng lớn của thảo dược này, cho nên một cọng cũng không thể tặng.
Khó trách, nam tử áo trắng bị nội thương quá nghiêm trọng, cho dù là ngự y chẩn trị cũng hơn phân nữa sẽ nói một khắc sau hắn sẽ chết, nhưng mà hắn còn sống đến bây giờ, hơn nữa thỉnh thoảng vẫn có thể sử dụng võ công.
Xem ra thảo dược này thật sự không phải thần kỳ bình thường.
Vốn chỉ muốn trêu chọc Khánh Vương gia, không ngờ có thể thu hoạch niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn như vậy.
Kỳ thật Khánh Vương gia vẫn chưa từ bỏ ý niệm "báo thù", nhưng hiện tại hắn hận cả luôn Hách Liên Dạ.
Kiểu người biến thái như Hách Liên Dạ... Hắn biết mình không đối phó được, nên muốn lợi dụng cao nhân thần bí phía sau núi vương phủ của mình.
Tốt nhất hai người này vì tranh giành thảo dược mà đánh đến sức đầu mẻ trán, hai bên đều tổn hại đi!
Đắc ý tính toán trong lòng, hiện tại Khánh Vương gia làm bộ nịnh bợ bồi cười, đợi Hách Liên Dạ mở miệng yêu cầu trở về Tề Hưng quốc cùng hắn, đến nhà hắn nhìn xem chút.
Kết quả hắn chờ đợi chính là
"Ngươi là ai?"
Giọng điệu của Hách Liên Dạ rất tự nhiên...
Khánh Vương gia đang đắc ý tức giận đến mức mặt mày xanh lét.
Không dễ gì áp chế xúc động muốn hộc máu, hắn đang chuẩn bị trả lời chợt nghe thấy Hách Liên Dạ lại mở miệng:
"Sáng mai đến Tĩnh vương phủ, tự mình đi tìm Hà Nghiêm báo danh."
Mặc dù giọng nói kia không rõ ràng, nhưng cũng tỏ rõ ý nghĩ là "Nếu không kiểu người không quan trọng như ngươi, đến ghi danh bổn vương cũng lười ký"...
Đối với cách làm đâm người ta một đao, còn bình tĩnh tưới một chén nước tiêu nóng lên vết thương người ta của đồ biến thái nào đó...
Ngư Ngư xúc động nhìn trời, lần đầu tiên cảm thấy mình thật sự rất hiền lành rất không thích bắt nạt người.
Bắt nạt Khánh Vương gia xong, Hách Liên Dạ cầm lấy chiến lợi phẩm bình tĩnh dẫn Ngư Ngư về nhà.
"Tiểu nha đầu, nàng có cảm giác hai chúng ta là tuyệt phối không?"
"Cảm thấy à!" Hai mắt Ngư Ngư lóe sáng hùa theo, "Ngay cả giới tính chúng ta cũng giống nhau!"
"Đúng vậy, thật khéo." Người nào đó vô cùng bình tĩnh cười một tiếng, "Không bằng quay về cùng nhau chúc mừng đi."
Ngư Ngư: "..."
Im lặng rất lâu, nàng thành khẩn hỏi y, "Vương gia, ngài có thể khống chế số lần biến thái mỗi ngày của ngài chút không?"
"Không thể." Hách Liên Dạ thở dài, lắc đầu, "Thật ra tính tự chủ của bổn vương rất kém."
"Nếu quả thật có thể khống chế tâm tình của mình, bổn vương sẽ có thể khiến cho mình không thích nàng rồi."
"..." Ngư Ngư mài răng vang lên tiếng 'kẽo kẹt kẽo kẹt', "Vương gia, ngài có nên cân nhắc xuất bản một quyển bách khoa toàn thư lời âu yếm buồn nôn không?"
Đây đã là tiêu chuẩn chuyên nghiệp rồi!
"Trên bìa sách viết tặng cho nương tử tương lai quý giá nhất của ta sao?" Người nào đó cười cực kỳ dịu dàng.
"..." Rốt cuộc đầu của y được cấu tạo như thế nào vậy hả!
Ngư Ngư bị đả kích lớn, ôm heo nhỏ mới "mua" được từ chỗ sư đệ muốn chuồn đi.
Nhưng Hách Liên Dạ lại ôm heo nhỏ về, "Nhóc con này quá kén ăn, vừa nghe thấy mùi đồ ăn sẽ đá người, sẽ ảnh hưởng đến đồ ăn của nàng. Vẫn nên để ở chỗ của ta trước, dù sao ta cũng luôn bên cạnh nàng, nàng muốn thấy nó thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy."
Ngư Ngư: "..."
Lúc nào y cũng có thể tìm được cơ hội thổ lộ trong mỗi một câu nói...
Ngư Ngư đã tâm phục khẩu phục rồi...
Nhưng lời thổ lộ này cũng không phải là lời đường mật rỗng tuếch, nếu không y cũng sẽ không cẩn thận như thế, ngay cả chi tiết phiền phức khi ăn đồ ăn của nàng cũng suy nghĩ đến.
Đêm nay nghe được nhiều lời thổ lộ, đợi về đến dịch quán, Ngư Ngư tắm rửa xong, ngã lên giường đi ngủ.
Ngày mai nhất định sẽ không tiếp tục sấm sét vang dội như vậy nữa!
Nhưng sự thật là...
Sáng ngày thứ hai, Ngư Ngư mở cửa phòng ra liền nhìn thấy Hà Nghiêm và một thiếu niên xa lạ đứng ở trước cửa phòng của nàng mắt to trừng mắt nhỏ.
Thiếu niên xa lạ này...
Ngư Ngư không khỏi nhìn hắn vài lần, trong lòng chân thành ngưỡng mộ Hà Nghiêm có thể bình tĩnh hoà nhã mặt đối mặt với hắn.
Mặt của thiếu niên này là khuôn mặt nhỏ cỡ bằng bàn tay rất phổ biến rất nổi tiếng.
Chỉ là ngũ quan dáng dấp của thiếu niên này hơi... không bình thường, khiến hiệu quả tổng thể của gương mặt này làm cho người ta rất muốn tát một cái...
Ngư Ngư cảm thấy mình có chút ngứa tay.
Hắng giọng, nàng hỏi, "Sư đệ?"
"Là ta." Đồng học sư đệ rất bình tĩnh.
"..." Thật đúng là hắn.
Hôm qua là một gương mặt siêu cấp bự, hôm nay thì đổi thành khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay... Khoảng cách phong cách tạo hình không cần lớn như vậy đâu.
Tâm trạng Ngư Ngư thật sự là phức tạp.
Sư đệ bình tĩnh giải thích, "Hiện tại trời nóng, đổi thành tạo hình khoan khoái nhẹ nhàng."
Ngư Ngư rối rắm hồi lâu, mới đưa ra sáng kiến, "Không bằng... Anh kéo mũi dài ra chút đi?"
Sư đệ lấy gương đồng ra soi soi, bình tĩnh từ chối, "Vậy thì giống với khuôn mặt mùng ba tháng chín năm trước ta dịch dung rồi."
Ngư Ngư: "..."
Nàng đột nhiên phát hiện ra, sau khi nàng đến cổ đại nhìn thấy cao thủ võ công...
Tiểu Trần Tử, Hách Liên Dạ, nam tử áo trắng, sư đệ...
Có một người tính một người, không ai là người bình thường cả.
Ngư Ngư nặng nề vỗ trán, không muốn tiếp tục nhìn thấy tạo hình mới quá mức lóe sáng của sư đệ, "Hôm nay công tử tới đây, là..."
"Tại hạ có việc muốn thương lượng với Tĩnh Vương gia."
Ngư Ngư nhìn về phía Hà Nghiêm, "Vương gia đâu?"
"Vương gia..." Hà Nghiêm khó khăn đọc từng chữ, "Vương gia cho heo ăn rồi..."
Mới một đêm không thấy, tại sao Vương gia lại ôm con heo nhỏ kén ăn kia trở về... Hà Nghiêm thật sự không muốn sống nữa.
Ngư Ngư hiếm khi hiền lành một lần, vỗ vỗ bả vai hắn, "Đi khóc một lát đi."
Hà Nghiêm lập tức đưa giỏ thức ăn cho Ngư Ngư, rơi lệ chạy đi...
Lại có đồ ăn ngon!
Ôm giỏ thức ăn, trong nháy mắt Ngư Ngư cảm thấy một ngày tốt đẹp lại bắt đầu.
Hách Liên Dạ đặc biệt chuẩn bị điểm tâm sáng cho Ngư Ngư, đương nhiên là phong phú lại mỹ vị, Ngư Ngư liệt kê ưu điểm của mỗi món ăn xong liền ngồi xuống ăn ngấu ăn nghiến.
Đồng học sư đệ có tạo hình rất kỳ lạ không vội vã rời đi.
Mặc dù tướng ăn của Ngư Ngư nhã nhặn, nhưng quan sát hồi lâu, cảm thấy dáng vẻ lúc nàng ăn cái gì cũng rất thành kính... Vừa nhìn đã biết là một người thích ăn.
Trạng thái này, khiến cho hai mắt sư đệ cũng phải tỏa sáng, cảm thấy nàng giống với Tiểu Trần Tử xuất hiện buổi tối hôm qua, quả thật ưu điểm rất vượt trội, hết sức đáng được mang về núi.
Nhưng người này là Trình Ti Nghiên.
Cho nên sư đệ kiềm chế hồi lâu mới nhịn xuống xúc động lấy sư huynh của mình ra làm "mồi nhử" lừa người trở về núi.
Nhưng nhìn cảnh này, tính tình của Trình Ti Nghiên đúng là thay đổi lớn.
Sau khi Ngư Ngư xuyên không, nàng không có ký ức của Trình Ti Nghiên, nàng không biết thân thể này xảy ra chuyện gì, nhưng sư đệ lại biết.
Cho nên hiện tại sư đệ cực kì do dự, nàng thật sự bị sư huynh đả thương sau đó hoàn toàn mất trí nhớ?
Vậy ngộ nhỡ ngày nào đó nàng nhớ lại chuyện trước kia... Dựa theo mức độ cưng chiều hiện tại của Tĩnh Vương đối với nàng, có thể giúp nàng loại bỏ nợ nần với sư huynh không?
Đang nghĩ ngợi, sau lưng có giọng nói cứng nhắc vang lên, "Công tử, ngươi không nên nghĩa quẫn."
Sư đệ quay đầu lại, phát hiện Hà Nghiêm rơi lệ rời đi đã quay lại, hiện tại đang bày ra vẻ mặt ngưng trọng nhìn xem hắn.
"Hẳn công tử có nghe qua, Vương gia nhà chúng tôi sợ nhất là không có người 'chơi đùa' với ngài, lúc năm tuổi ta đã đi theo Vương gia, suốt những năm qua đây là lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia coi trọng một người như vậy."
Hà Nghiêm bình tĩnh nói những lời cảnh cáo rất có phong cách của Tĩnh Vương phủ, "Cho nên mặc kệ công tử có chủ ý gì với Vương phi, tốt nhất nên thu về sớm, nếu không sau này Vương gia không để ý đến ai hết, nửa đời sau đều sẽ chuyên tâm 'chơi đùa', làm cho ngươi hiểu được mỗi ngày Địa phủ đều có thể tăng thêm một tầng."
Biến thái cũng có thể thăng cấp mỗi ngày... Hà Nghiêm kín đáo nhìn về nơi xa, nuốt câu này trở về bụng.
Sư đệ: "..."
Hà Nghiêm đợi hồi lâu cũng không đợi được câu nói mình muốn nghe, không khỏi rối rắm hỏi, "Tại sao ngươi không nói cảm tạ ta?"
"... Cảm tạ?" Bị hắn uy hiếp một trận, vì sao phải nói cảm tạ?
"Không cần cảm tạ, " Cũng chẳng quan tâm người ta có nói hay không, Hà Nghiêm lập tức thành khẩn kéo tay sư đệ, "Ta chỉ rất thành thật mà thôi."
Thật là, không nói cảm tạ, bảo hắn nói câu thoại này như thế nào!
Hà Nghiêm không hề phát hiện, chính hắn cũng càng ngày càng không bình thường...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]