Dựa theo trình tự không phải là nên nói “bình thân” sao? Lại nói nàng vừa rồi quỳ gấp gáp, đầu gối đau quá! Trong lòng Trác Diệp có chút bất mãn, trên mặt cũng không dám biểu lộ ra, theo lời ngẩng đầu lên, tận lực trấn định nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi trên ghế.
Quả nhiên! Lại là một người đẹp! Trong lòng Trác Diệp âm thầm tán thưởng, nhìn cái mũi anh tuấn, nhìn đôi mắt y hệt như ngôi sao nhỏ, nhìn khí thế thực bức người này! Tuy mặt mỉm cười nhưng không ảnh hưởng chút nào đến uy nghiêm, khí chất tôn quý, cái này được gọi là thiên uy sao?
Phượng Lâm Duệ hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua phía Trác Diệp, thong dong nói: “Bình thân đi.”
“Tạ Hoàng thượng.” Bây giờ mới cho nàng đứng lên… Nhìn thoáng qua “Bánh Bao Nhỏ” quỳ gối bên nàng, chân bé run run, trong lòng Trác Diệp không đành lòng, lại không dám mạo muội ôm bé lên.
“Đây là người hôm nay đệ nói trông giữ Huyễn Nhi sao?” Phượng Lâm Duệ hỏi Phượng Lâm Sách.
“Vâng.” Phượng Lâm Sách ngắn gọn trả lời.
Trác Diệp ngoài dự tính, nàng thành bảo mẫu của tiểu thế tử từ lúc nào vậy cà?
“Ồ…Là nữ tử đệ và Lâm ca mang về?” Phượng Lâm Duệ nhìn thấy khí chất không tầm thường, hiển nhiên không phải hạ nhân của Vương phủ, lại nghe nàng tự xưng “dân nữ” liền đã đoán được vài phần.
“Hoàng thượng gần đây tin tức thật nhanh nhạy.” Phượng Lâm Sách không mặn không nhạt nói.
“Bây giờ khắp kinh thành có ai không biết, Thụy vương gia không gần nữ sắc, lần này hồi kinh bỗng nhiên mang theo nữ nhân vào phủ…” Phượng Lâm Sách như đả kích lại như chọc mà nói.
Gáy Trác Diệp đen luôn. Móa! Không đợi được như vậy sao, bàn luận về nàng ngay trước mặt nàng cơ đấy! Mặc dù nói tương đối khó hiểu nhưng hàm nghĩa lại không thuần khiết! Xem nàng là người thế nào đấy hả? Thật sự là khinh người quá đáng!!!
Trác Diệp nhấp môi thấp giọng, tận lực không cho lòng mình biểu lộ ra ngoài.
Phượng Lâm Sách trầm mặc, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, không phủ nhận, cũng không thừa nhận…
Phượng Lâm Duệ cũng lơ đễnh với thái độ của hắn, nhìn Trác Diệp hỏi: “Cô nấp trong sảnh kia làm gì thế?”
“Dân nữ cả gan, muốn cầu tình thay tiểu thế tử!” Trác Diệp lại quỳ xuống nói. Khóc-ing! Đầu gối đáng thương của nàng…
“Ồ? Vừa rồi trẫm cầu tình còn bị bác bỏ, cô còn có chủ ý gì sao?” Phượng Lâm Duệ nhướn mày nói.
“Bánh Bao Nhỏ” nghe vậy ngửa mặt lên, cái miệng nhỏ mím lại, ngập nước mắt, vẻ mặt kỳ vọng nhìn Trác Diệp.
Trác Diệp thầm than một tiếng, không đáp mà hỏi ngược lại: “Dân nữ muốn biết, tiểu thế tử ngoại trừ trốn học thì còn còn phạm vào những lỗi gì khác?”
Phượng Lâm Sách nghe vậy, đặt chén trà xuống, nhàn nhạt liếc qua Trác Diệp, đưa tay về sau cầm lấy một tờ giấy mỏng trên bàn, vung tay đưa đến trước mặt nàng.
Trác Diệp nhặt tờ giấy kia lên, cúi đầu xem xét, khóe miệng lập tức co lại, suýt nữa thì cười ra tiếng…
Trên tờ giấy kia là đề tham khảo về một vài nhân văn, địa lý. Đề tham khảo rất bình thường, nhưng mà cuối đề lại không có đáp án, chỗ trống lại vẽ lên một hình người rất buồn cười…
Trác Diệp chịu đựng không cười ra tiếp, giương mắt liếc về bản mặt mo chỗ kia, râu ria Lâm thái phó đều run lên, vẽ rất giống! Chỉ có điều chân ngắn ơn chút, bụng tròn hơn chút, cổ mảnh khảnh hơn chút, mặt dài hơn chút, lỗ tai lớn hơn chút… Khôi hài nhất chính là biểu lộ vặn vẹo kia…Hình như là…Gào thét?
Không cần đoán, đây nhất định là kiệt tác của “Bánh Bao Nhỏ”! Nhìn không ra, tiểu thê tử còn có thiên phú vẽ hoạt hình đấy nhé…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]