“Huyễn Nhi bái kiến Hoàng bá bá, phụ vương, Phó tiên sinh…” Bánh bao nhỏ vểnh cái mông nhỏ, cúi dập đầu trước ba vị đại nhân đang ngồi trong sảnh nói.
“Huyễn Nhi! Cháu lại bướng rồi hả?” Phượng Lâm Duệ nhấp một miếng trà, lườm “Bánh Bao Nhỏ” đang quỳ trên mặt đất, cười hỏi. Hắn biết rõ Phượng Lâm Sách muốn dạy dỗ nhi tử, vì thế nên không gọi “Bánh Bao Nhỏ” đứng lên. Đứa nhỏ này quá bướng bỉnh! Phải được quản thật tốt từ bé, người làm cha phải nghiêm khắc!
“Bánh Bao Nhỏ” nghe vậy liền run rẩy ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bóng dáng tươi cười của Phượng Lâm Duệ, nhìn qua Thái Phó Lâm Thế Uyên thì ông lại lắc đầu thở dài, cuối cùng lại nhìn đến Phượng Lâm Sách, mím môi, trong mắt lập tức chứa đầy nước mắt, đáng thương nói: “Huyễn Nhi biết sai rồi…”
“Sai ở đâu hả?” Phượng Lâm Sách liếc qua “Bánh Bao Nhỏ”, trầm giọng hỏi.
“Hài nhi…Hài nhi… Không nên chuồn khỏi thư viện trong giờ đọc sách…” “Bánh Bao Nhỏ” nức nở nói.
“Hừ!” Phượng Lâm Sách vỗ bàn , nói: “Càng ngày con càng có tiền đồ đấy! Ngườin đâu! Dẫn xuống đánh hai mươi trượng!”
“Bánh Bao Nhỏ” nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đã chuyển sang trắng bệch: “Phụ, phụ vương…”
Ở phòng bên, Trác Diệp cũng cả kinh, hai mươi trượng? Vậy không phải là đánh “Bánh Bao Nhỏ” thành nhân bánh rồi sao? “Bánh Bao Nhỏ” ngoài việc trốn học, rốt cục là gây ra họa gì khiến Phượng Lâm Sách tức giận!
“Tiểu thư, ngài nhanh tới cứu tiểu thế tử đi!” Hương Tuệ gấp gáp ở bên cạnh Trác Diệp nói.
Không đợi Trác Diệp nói chuyện, chợt nghe trong sảnh truyền ra tiếng của Phượng Lâm Duệ.
“Tam đệ, trừng phạt này có phải hay không hơi nặng?” Phượng Lâm Duệ biết chắc hạ nhân cũng sẽ thủ hạ lưu tình, nhưng là hai mươi trượng cũng không phải việc một đứa nhỏ bốn năm tuổi có thể chịu được.
“Cô đừng vội, nghe xem một chút.” Trác Diệp thấp giọng trấn an Hương Tuệ.
“Tuổi còn nhỏ, căn cơ đâm sâu, bây giờ nếu không nghiêm gia quản giáo, sau này ai biết nó có nhảy lên đầu người khác hay không?” Phượng Lâm Sách trầm mặt nói.
“Hoàng thượng, lão thần cho rằng Vương gia nói rất đúng, tiểu thế tử quá mức ngỗ nghịch, nếu không nhân lúc còn bé mà nghiêm trị, chờ có ngày thế tử gây ra họa gì thì đã trễ mất rồi.” Lâm Thế Uyển nói.
“Kéo đi ra ngoài, đánh!” Phượng Lâm Sách lạnh lùng nói.
“Vâng!” Hạ nhân đi vào không đành lòng, lại cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Phượng Lâm Sách, đưa tay kéo “Bánh Bao Nhỏ” đi.
“Oa..” “Bánh Bao Nhỏ” xem ra sắp xong rồi, khóc lớn lên, dùng sức tránh cái tay của hạ nhân, chạy qua chỗ Trác Diệp “Tiểu Diệp tử, cứu với…”
Trác Diệp thở dài, nàng đang cân nhắc làm sao cứu “Bánh Bao Nhỏ”, bé đã tự chạy lại rồi…
Màn cửa đã bị giật ra, trong phòng ba đôi mắt đều chiếu qua, khóe miệng Trác Diệp ngượng ngập cười xấu hổ…
“Đi ra đi.” Phượng Lâm Duệ mở lời. Hắn sớm biết có người, hắn biết rõ Phượng Lâm Sách cũng biết, trong lòng cực kỳ tò mò, là người nào mới có thể khiến cho Tam đệ lạnh lùng kia ngầm đồng ý ở một bên nghe lén?
Phượng Lâm Sách nghe vậy thì lông mày cau lại, hắn cũng không quá mong muốn để Hoàng thượng thấy Trác Diệp.
Trác Diệp bất chấp, nhìn kỹ đế vương, dắt lấy “Bánh Bao Nhỏ” đi vào trong sảnh, quỳ lạy dưới đất: “Dân nữ Trác Diệp khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng thánh an!” Xã hội phong kiến hại chết người mà! Quỳ đến quỳ đi quá phiền phức! Trác Diệp mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không thể tránh được.
Đã lạy Phượng Lâm Duệ, sau đó nàng quay sang nói với Phượng Lâm Sách, Lâm Thế Uyên: “Trác Diệp bái kiến Vương gia thiên tuế, bái kiến Lâm đại nhân.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]