Bầutrời vốn ảm đạm nay được che phủ bởi làn tuyết trắng, giữa không trung từngbông tuyết trắng bay khắp trời. Trận tuyết đầu mùa đã bao phủ các con đường ởkinh thành bằng lớp tuyết dầy, từng bông tuyết óng ánh rơi xuống đất, chỉ lát sauliền mất đi vẻ ngoài trắng noãn của mình.
Khítrời thay đổi, phong vân gợn sóng, mây mù cuồn cuộn.
Trongcung điện hào hoa của Nguyệt Quốc, tiếng sáo từ nơi sâu kín vang lên, lẫn trongtiếng còn có những bông tuyết trắng, từng bông tuyết như bay như múa giống nhưnhững đóa hoa mai đang khiêu vũ, khung cảnh vô cùng xinh đẹp. Nhưng những tiếngthét vang lên từ trong cung điện truyền ra, lại đem khung cảnh đẹp toàn bộ hủydiệt.
NguyệtVô Thương đưa tay ra đón lấy mảnh bông tuyết đang rơi ở trước mặt, bông tuyếtóng ánh trong xuống rơi vào trong tay, từ từ hóa thành giọt nước nhỏ, có chútlạnh băng. Trong mắt thần sắc vô cùng bình tĩnh, chẳng qua cảm xúc có chút hỗnđộn, có chút khó dò.
NguyệtVô Thương nắm chặt tay lại, cho đến khi giọt nước trong lòng bàn tay bị hơi ấmtừ trong tay truyền đến hóa thành hơi nước, mới nâng bước đi về hướng cungđiện. Tiếng thét vốn thê lương cùn chói tay, hôm nay biến thành từng tiếng gàothét hư nhược, yếu ớt.
Ngườiđang gào thét ở bên trong chính là Hoàng Thái hậu, lúc này đang suy yêu vô lựcnằm co quắp trên chiếc giường xa hoa, hơi thở thoi thóp, đầu tóc rối bời, trênmặt hằn rõ từng nếp nhăn, môi hôi tuôn ra khắp mặt.
Tiếngthét vốn đè thấp nay dần dần biến mất không còn nghe thấy nữa. Nguyệt Vô Thươngthần sắc bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617628/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.