Trảiqua hồi lâu không thấy kinh thành, gió thu nhuộm dần, sương đêm kéo tới .Phía trên cổng thành , gió thu phần phật , một nam tử đứng đón gió, tóc mặc gióthổi tung , hai tay thả lỏng sau lưng. Cả người ở gió thu , tựa hồ cũng có nhưvậy một phần gian nan vất vả .
Mặtcủa người kia chậm rãi quay lại, người này chính là Nguyệt Lưu Ảnh, người nọvốn là có chút tuấn dật trên mặt còn vương chút ngây thơ , giữa hai lông màynhiều hơn một chút trưởng thành. Đôi mắt phượng lúc này mang một mảnh thê lươngcô đơn, trong đầu không ngừng nhớ tới hôm đó ở trên cổng thành,nàng. . . . . .Hiện giờ ở phương nào?
NguyệtLưu Ảnh nắm chặt tay , nhớ tới ngày ấy đêm tân hôn, giữa hai lông mày ưusầu càng sâu, khi tỉnh lại phát hiện là Thanh Nghê, sau đó không hiểu vì saotrúng độc , sau khi tỉnh lại , phát hiện cũng là như vậy một màn không chịu nổi, mình trần trụi ôm lấy một nữ nhân, mà nàng kia dĩ nhiên không còn sự sống.
Màngày ấy nửa tháng qua lời Dạ Nguyệt Sắc đã nói, đến nay đều ở đây bên tai,Nguyệt Lưu Ảnh cơ hồ nắm chặt nắm tay, chính mình hoàn toàn không phù hợp tiêuchuẩn của nàng, chẳng lẽ nhất định bỏ qua?
Lúcnày dưới cổng thành, một chiếc xe ngựa xa hoa ngừng lại, màn xe bị vén lên sau,một người nam tử mặc màu đen cẩm bào màu đen , cả người toát ra một cỗkhông khí cổ quái .
NguyệtLưu Ảnh từ trên cổng thành nhìn thấy người nọ, hơi nhíu nhíu mày, bước nhanhxuống cổng thành . Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617616/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.