“Sắc Sắc, gả cho ta được không?” NguyệtVô Thương tiếp tục ôn nhu hỏi, trong lòng lại càng bất an, khẽ cau màynhìn Dạ Nguyệt Sắc đang ngơ ngẩn.
Dạ Nguyệt Sắc chú tâm lại, nhìn NguyệtVô Thương nhẹ nhàng nói hai chữ: “Không được!”
Hai chữ đơn giản, nhưng lại khiến NguyệtVô Thương biến sắc, nhướng mày, tròng mắt hơi nheo lại, không được? Giọng nóichắc chắn, không cho phép người khác thương lượng. Không đợi Nguyệt Vô Thươngcó phản ứng khác, Dạ Nguyệt Sắc thản nhiên nói: “Ta nói rồi, ta muốn gả chongười chỉ lấy một mình ta!”
Nguyệt Vô Thương ánh mắt tối sầm lại,mặc dù biết trước kết quả sẽ như vậy, chẳng qua là chính tai nghe được thì vẫnhơi đau lòng, hắn vung ống tay áo lên, Dạ Nguyệt Sắc liền mềm nhũn ngãxuống giường, Nguyệt Vô Thương đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng. Tựa vào đầugiường, đem cô gái vì ngửi phải an thần hương mà ngủ ôm vào trongngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua má nàng, ánh mắt mang vẻ thâm tình,quyến luyến cùng ôn nhu.
“Sắc Sắc, ở Bán Nguyệt tuyền ta đã biết,hôm đó nàng không có say, trăm phương ngàn kế muốn phá tiệc tuyểnphi, không phải là không muốn bị Thái hậu, hoàng hậu lợi dụng, coi Dạ tướnggia là công cụ, phải chăng là không muốn cho ta cưới người khác?”Nguyệt Vô Thương cúi đầu nhìn nữ tử đang bình an ngủ.
“Nàng có muốn biết lời Tần Khuynh nói làthật hay giả?” Nguyệt Vô Thương vuốt ve mặt của Dạ Nguyệt Sắc, mới mấy ngàykhông thấy nàng, vì nhớ thương mà giống như đã trải qua một thế kỷ dài,“Hôm đó trước khi ôm nàng rời đi, Tần Khuynh đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617609/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.