“SắcSắc !” Dạ Thiên bước nhanh đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, đứng ở ngoài cửa sổnhìn Dạ Nguyệt Sắc nằm bò trên bệ cửa, bộ dáng buồn bực không vui, thở dài:“Sao không vui?”
DạNguyệt Sắc mí mắt cũng không nâng lên, thấy thế Dạ Thiên càng thêm nónglòng, trước nay chưa bao giờ gặp qua Dạ Nguyệt Sắc một hai ngày vẫncòn ở trong phòng, hơn nữa cũng không nói câu nào. Thật là xảy ra chuyện lớna!~
“SắcSắc, nếu con thật sự thích Nguyệt Lưu Ảnh kia, muốn hắn ở trên cổng thành hô tonhận lỗi, phụ thân lập tức sẽ bắt hắn lên thành lâu!” Dạ Thiên nhìn Dạ NguyệtSắc, bộ dáng gà mẹ bảo vệ con gà con, “Sau đó bắt hắn phủ kín hoa đào từ thànhlâu đến tướng phủ cầu hôn con!”
“A!”Dạ Nguyệt Sắc mệt mỏi đáp một tiếng, nằm ở trên bệ cửa không nhúc nhích,con ngươi cũng không chuyển xuống. Tiếng được tiếng không gõ bệ cửa sổ,chuyện xảy ra hôm đó ở Tô Mạc Già, Nam Uyên chắc sẽ nói cho Nguyệt Nguyệt, nàngnghĩ nếu như hắn không đến tìm nàng, như vậy coi như nàng có rối rắm cũng vôdụng.
Nghĩđến đây, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời tâm tình sáng sủa, quay đầu về phía cha cườicười, “Không có gì ạ!”
DạThiên có chút không hiểu nổi nhìn Dạ Nguyệt Sắc, vậy rốt cuộc có muốn NguyệtLưu Ảnh đến trên cổng thành hô to nhận lỗi hay không đây?
Haingười nghĩ tới tâm sự riêng, Đỗ Quyên vội vàng hấp tấp chạy vào, vừa đến chỗ DạNguyệt Sắc hét lên: “Tiểu thư, tiểu thư, cái đó, cái đó. . . . . .” Đỗ Quyên cóphần nóng nảy chỉ vào cửa bên ngoài, lại vội vàng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617608/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.