Nhìnvẻ mặt ngây ngô ngạc nhiên của Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt Nguyệt Vô Thương hiệnlên ý cười, vẻ mặt càng thêm nhu hòa, dịu dàng, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắcnói: "Sắc Sắc, ta giao bản thân ta cho nàng được không?"
Giọngnói vẫn mang theo biếng nhác mềm mại đến tận xương như cũ, nhưng mà vẻ mặt lạirất nghiêm túc, cũng không bị giọng điệu biếng nhác mềm mại kia của hắn vùilấp, trong bóng đêm say lòng người, ánh đèn sáng chói ban đêm ngược lại càng rõnét.
"Huynh,huynh. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc kinh ngạc nhìn Nguyệt Vô Thương, vẻmặt không thể tin, tựa như muốn xác nhận hỏi: "Huynh nói đem bản thân mìnhtặng cho ta?"
"Ừ!"Nhưng mà không phải làm quà tặng! Nguyệt Vô Thương yếu ớt nói một tiếng, chiếccằm với đường cong duyên dáng đặt lên bả vai Dạ Nguyệt Sắc, thân thể khom xuốngtựa vào trên người của Dạ Nguyệt Sắc. Trong mắt nụ cười hơi cứng lại, từ từ đưatay vòng lên thắt lưng của Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt chốc lát lại tràn ra nụcười vui vẻ ấm áp, giống như vẻ mặt mới vừa rồi đều là ảo giác.
"Nhưngmà. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc thân thể cứng lại thừa nhận sức nặng củaNguyệt Vô Thương, quà tặng lớn như vậy có phải hơi quý giá hay không?
"Nàngkhông muốn?" Nguyệt Vô Thương giọng điệu giống như một oán phụ,"Không muốn cũng không được rồi, hôm đó chúng ta cũng đã bái cao đườngrồi, hôm nay tết Trung Nguyên, nếu nàng muốn nghĩ lại, mẹ ta đoán chừng sẽ tìmđến nàng nói chuyện một chút . . . . . ."
NguyệtVô Thương cười khổ, cảnh tượng lãng mạn như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617602/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.