“Phù phù” mộttiếng, có người bị chen rơi xuống giữa sông. Một nữ nhân bên cạnh liền hét rầmlên, “Cứu mạng a, tiểu thư nhà ta rơi xuống nước!”
Cùng với tiếng ngườinọ rơi xuống sông, mảng đèn lớn giữa sông cũng liền bị dập tắt, dưới ánh sángcủa ngọn đèn còn lại chiếu xuống, mơ hồ thấy một người vung vẫy trong nước.
Người của Nguyệt quốcđa số không biết bơi, hơn nữa tới đây để thả liên hoa đăng (đèn hoasen) đa số là con cháu nhà giàu ăn không ngồi rồi, đương nhiên khôngphải là người thấy việc nghĩa hăng hái làm. Mọi người đang bên bờ nhìnngười vùng vẫy trong nước sông không thấy bóng dáng đâu, nếu không có mộtngười đi xuống cứu người.
Nhấtthời một bóng người màu trắng từ trong đám người nỗ lực chạy đến bờ sông, mũichân khẽ điểm, trong tay dễ dàng mang theo một người về tới bờ.
Lúcnày mọi người rối rít vây quanh, Phong Hồi Tuyết tạm đỡ người đi lên đặt ở bênbờ, nhìn kỹ phát hiện là Tần Khuynh, khẽ nhíu mày, chỉ thấy Tần Khuynh phun mấyngụm nước, yếu ớt mở mắt, nhìn thấy Phong Hồi Tuyết đứng ở bên cạnh.
“Đatạ ân cứu mạng của công tử!” Tần Khuynh khẽ nói.
PhongHồi Tuyết nhìn lướt qua Tần Khuynh còn nắm trong tay đèn hoa sen, trong mắt cóvẻ hiểu rõ, thản nhiên lên tiếng: “Không cần, cô nương nên sớm trở về!”
PhongHồi Tuyết đứng lên, chuẩn bị đi tìm Dạ Nguyệt Sắc, lại bị Tần Khuynh bắt đượcống tay áo, Tần Khuynh cắn cắn môi dưới, điềm đạm đáng yêu nói: “Công tử, tacùng nha hoàn thất lạc nhau, có thể phiền toái công tử đưa ta trở về haykhông?”
PhongHồi Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617601/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.