"Uyuy. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc có chút khẩn trương hô lớn, thấy Nguyệt VôThương không có động tĩnh gì, như đưa đám chống đẩy thân thể của Nguyệt VôThương, ô ô, nàng đi ra không được á.
DạNguyệt Sắc vốn nghĩ, những ngày tháng sống còn của Nguyệt Vô Thương không dài,đương nhiên bạc nàng thiếu hắn cũng không còn bao lâu, như vậy trong những ngàysống sót không được nhiều lắm của hắn, nàng nhất định phải chăm sóc hắn vậy.
Té ởtrên bả vai Dạ Nguyệt Sắc, con sói xám nào đó khoác da dê , khóe miệng congcong, ừ, không tệ,thân thể của Sắc Sắc nhà hắn có mùi thơm nhàn nhạt rất dễchịu, dựa vào mềm nhũn vô cùng thoải mái.
"NguyệtNguyệt a! Ta đi không được á!" Dạ Nguyệt Sắc đưa chân ra chuẩn bị đá đóahoa mẫu đơn kiều diễm nở bên cạnh, cuối cùng ủ rũ cúi đầu thu chân về,trên mặt đất hung hăng dẫm một cái, nào có thể đoán được đã giẫm phải chân tênyêu nghiệt nào đó.
NguyệtVô Thương vì đau nên hơi nhíu mày, thiếu chút nữa té ngã , cảm giác được lồngngực Dạ Nguyệt Sắc phập phồng kịch liệt, Nguyệt Vô Thương yên tâm thoảimái hưởng thụ đậu hũ đưa tới cửa, mùi vị quả thật không tệ! Bất quá ngườinào đó tựa hồ giận đến không nhẹ, Nguyệt Vô Thương thức thời khẽ giật giật thânthể, sau đó suy yếu vô lực ho nhẹ một tiếng.
"NguyệtNguyệt! Ngươi đã tỉnh a!" Dạ Nguyệt Sắc như nhặt được đại xá, không dámlàm một cử động nhỏ nào, cứng ngắc thân thể hỏi, hôm nay thân thể củatiểu tử Nguyệt Nguyệt này, quả thật so Lâm muội muội còn hơn, động mộtchút là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617574/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.