Mọingười vây xem thổn thức một trận, ngay cả hài tử đều đã có a, Cẩm Nguyệt vươnggia này thật đúng là tên phụ lòng mà! Chung quanh dần dần vang lên bàn luận xônxao, cho đến khi Nguyệt Vô Thương ưu nhã dạo bước ra ngoài.
"ĐôngLy!" Như cũ là thanh âm mềm mại dễ nghe đến tận xương, vẻ biếng nhác tronggiọng nói không chút để ý này, nghe thấy làm Dạ Nguyệt Sắc có loại cảm giácmuốn chạy trốn.
"Chủnhân!" Đông Ly cung kính hô một tiếng, mắt quét một vòng nhìn Dạ NguyệtSắc đang muốn nhân cơ hội chạy trốn, lắc mình đến trước mặt của Dạ Nguyệt Sắc,chặn lại đường đi của nàng.
"Dạtiểu thư, mời!" Cung kính bày ra một bộ tư thế mời vào, Đông Ly ôn hòanói, không thấy chút nào cạn tình tuyệt nghĩa như mới vừa rồi
DạNguyệt Sắc thấy 36 Kế thất bại, cười khan một tiếng, "Ta thấy hay là thôiđi, người xa lạ như ta, vào đó thì không được tốt lắm!"
Vừanói xong định cất bước rời đi, nào ngờ Nguyệt Vô Thương trong nháy mắt bay tớitrước mặt của nàng, cánh tay dài chụp tới, ngay sau đó lắc mình một cái, liềnđem Dạ Nguyệt Sắc mang vào Tô Mạc Già.
"Đigấp gáp như vậy làm gì!" Nguyệt Vô Thương sâu kín nói: "Chúng ta còncó việc vẫn chưa làm xong!"
NguyệtVô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc dồn đến bên cạnh bàn, Dạ Nguyệt Sắc hồ nghi tronglòng, ngay sau đó phản ứng chính là chợt nhớ đến tờ giấy nợ kia, Dạ Nguyệt Sắclui về phía sau liền ngã xuống, Nguyệt Vô Thương thuận thế đem nàng kéo vàotrong ngực, thuận tiện đè ép trên mặt bàn.
"NguyệtNguyệt, có lời gì cứ từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617567/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.