Chớp mắt, Tết sắp đến.
Tô Tử Nguyệt nhớ đến Tết ở thời hiện đại, một nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, nhất thời có chút thương cảm, cũng không biết đời này, còn có thể gặp lại người nhà không.
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt trong khóe mắt rơi xuống, vừa lúc Phong Thiên Tước đi vào nhìn thấy.
Thanh âm của hắn hơi ngưng lại, phảng phất có chút kinh hoảng: "Nàng làm sao?"
Tô Tử Nguyệt đưa tay lau nước mắt, xinh xắn cười một tiếng: "Không có việc gì, chỉ là có chút nhớ người nhà."
Phong Thiên Tước nghĩ tới đám người long lang dạ sói phủ Thừa Tướng, có ai đánh giá để nàng nhớ? Nàng bị ức hiếp, bị vũ nhục, bị hắn khiển trách xử phạt cũng không thấy bất cứ người nào ở phủ Thừa Tướng quan tâm nàng.
Hắn đương nhiên không biết Tô Tử Nguyệt nhớ không phải là những người đó.
Nhưng Phong Thiên Tước lại muốn thành toàn cho nàng: "Hôm nay trong cung cử hành yến tiệc, người của phủ
Thừa tướng đều đến, ta sẽ đưa nàng cùng đi."
Tô Tử Nguyệt kinh ngạc: "Vương gia muốn dẫn ta đi?"
Phong Thiên Tước đi tới gần nàng: "Nàng là Vương phi của ta, sao không thể đưa nàng đi? Hoàng thượng chẳng phải luôn chờ nhìn chúng ta phu thê keo sơn."
Lúc trước hắn hận chết chuyện này, bây giờ liền dùng chuyện này đến thuận miệng, xem chuyện Hoàng đế đả kích hắn hắn tóm lấy đường chạy của Tô Tử Nguyệt.
Nghĩ vậy, Phong Thiên Tước nở một nụ cười.
Tô Tử Nguyệt ngẩn ngơ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-muon-huu-nguoi/3729374/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.