Trên xe ngựa quay về Vương phủ, sắc mặt Phong Thiên Tước đen tối, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tô Tử Nguyệt.
Trong lòng hắn lúc này ngay cả hắn cũng không thể hiểu được, khi nghe nàng nói, nàng muốn hưu hắn, tâm can hắn như từng cơn cuộn lại, tâm trạng hoảng hốt, trái tim siết lại...
Vì cái gì nàng lại muốn hưu hắn?
Cuối cùng hắn không tốt ở điểm nào? Ngay cả kỷ vật gia truyền của mẫu phi cho hắn, hắn cũng đã trao cho nàng
Tô Tử Nguyệt trước định đợi đến khi hắn tìm được người trong lòng mới cân nhắc chuyện này, bây giờ lại vô cùng vội vàng.
Vậy nên nàng liền muốn Thái phi trợ giúp, nàng tin Thái phi nói hắn sẽ nghe lời mà thả nàng đi.
Còn về phần Hoàng thượng, nàng nghĩ, Hoàng thượng chỉ muốn dùng nàng làm vả mặt Phong Thiên Tước. Cho nên nàng hưu Phong Thiên Tước, hắn ta cũng hả hê mà không làm khó nàng.
Suy nghĩ rất thấu đáo, hòa ly hai nhà đều sẽ không yên, Phong Thiên Tước hưu nàng liền bị Hoàng thượng lợi dụng mà xử phạt. Chỉ có nàng hưu Phong Thiên Tước, vừa lòng vừa ý Hoàng thượng, Phong Thiên Tước tuy có chút mất mặt còn hơn là vị xử phạt.
Nhưng chỉ không nghĩ kế hoạch chỉ mới bắt đầu đã bị hắn bắt ngay tại trận.
Bỗng nhiên Phong Thiên Tước nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói như kiềm chế tức giận: "Tô Tử Nguyệt, ngươi muốn rời khỏi Vương phủ?"
Tô Tử Nguyệt: ".."
Bây giờ nàng mà nói đúng, hắn là hắn sẽ tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-muon-huu-nguoi/3729373/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.