"Ngươi tới, mang đồ vật của Vương phi đến Thịnh Đình Viên của bản vương."
Phong Thiên Tước đích thân phân phó cho tới khi nào xong mới thôi, Tô Tử Nguyệt ngơ ngác như con gà mái.
Rốt cuộc đã tới lúc phải bồi ngủ sao?
Tô Tử Nguyệt tay chân nhũn ra: "Vương gia, chuyện này... là ý gì?"
"Vương phi là chính thê của bản vương, ở tại Phù Hương viện như thế quá xa xôi hẻo lánh lại quá tồi tàn. Nếu như đồn ra ngoài, người đời sẽ nói bản vương quá khắc nghiệt với ngươi, bản vương cũng khó lòng giải thích với
Tướng phủ. Vậy ngươi dọn về cùng bản vương ở một chỗ, cũng để cho Hoàng thượng nhìn thấy bản vương và
Vương phi là phu thê thâm tình."
Phong Thiên Tước nói xong, Tô Tử Nguyệt hốt hoảng minh bạch hơn phân nửa.
Hóa ra là muốn để cho người ra nhìn!
Nếu như vậy thì nàng cũng không có cái gì sợ hãi nữa.
Tô Tử Nguyệt thoải mái vào ở Thịnh Đình Viên, chẳng qua là chuyển sang chỗ ngủ mới thôi, ai biết đêm đến,
Phong Thiên Tước lại không chịu đi vào phòng ngủ.
Tô Tử Nguyệt kỳ quái: "Vương gia muộn như vậy còn không nghỉ ngơi sao?"
Lúc này Phong Thiên Tước đang ở bàn đọc sách, nghe thấy Tô Tử Nguyệt hỏi liền đặt sách xuống đi qua: "Vương phi vội vã như thế? Đã như vậy, bản vương cũng chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh!"
Vừa mới dứt lời, người liền lên giường.
Tô Tử Nguyệt theo bản năng lăn một cái tránh đi: "Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-muon-huu-nguoi/3729371/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.