Nhưng vừa nghĩ tới để sâu hút máu hút máu mình, lão Lưu không nhịn được sợ hãi. Sâu hút máu sẽ cắn vào co thể, có thể không liền hút khô hắn.
Tô Tử Nguyệt nhìn ra lão Lưu đang do dự, không chút biến sắc phân phó Hạ Thiên đi tìm đỉa sống tới. Hiện đang mùa đông, đỉa sống không dễ tìm, Tô Tử Nguyệt sợ những người này không chờ được, liền sai tiểu nhị mua bánh ngọt làm điểm tâm, pha trà ngon chiêu đãi mọi người.
Xem náo nhiệt còn được chiêu đãi, tất cả mọi người đều không muốn đi, trong đó cũng có chút nguyên nhân là muốn xem Tô Tử Nguyệt chữa bệnh bằng biện pháp kỳ quái.
Lão Lưu ăn như hổ đói mấy miếng bánh ngọt, bỗng nhiên xúc động đến phát khóc: "Nữ... nữ đại phu, nếu ta nguyện ý để cho ngài điều trị, ngài có thể cho ta một túi bánh ngọt mang về."
Lão Lưu ăn đồ ngon liền nhớ đến mấy đứa trẻ trong nhà, đã rất lâu rồi không được ăn bánh ngọt.
Tô Tử Nguyệt buồn cười: "Ngươi không cần khẩn trương, coi như không cần để ta chữa trị, ta cũng đồng ý để cho ngươi mang đủ điểm tâm về nhà."
Ha ha, dù sao cũng không phải tiền của nàng, nàng đau lòng làm gì.
"Thật sao?" - Lão Lưu liền hưng phấn.
Tô Tử Nguyệt gật đầu: "Thật."
Nhưng người khác liền kích động: "Vậy chúng ta thì sao, chúng ta sao đây?"
Bàn tay trắng nõn của Tô Tử Nguyệt vun lên: "Chưởng quỹ, ngươi đếm ở trong y quán có bao nhiêu người, liền đi mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-muon-huu-nguoi/3729368/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.