Tiễn Lâm Thiên Nhu ra về, Phong Thiên Tước một mình dạo bước trong phủ, bất tri bất giác lại đi trước Phù Hương Viện.
Nhìn tấm biển đơn sơ phía trên, ba chữ Phù Hương Viện xiêu xiêu vẹo vẹo, gió thổi qua, kẽo kẹt kẽo kẹt.
Phong Thiên Tước dừng lại một chút, bước chân đi vào.
Bên trong viện tĩnh mịch lạ thường, một bóng người cũng không nhìn thấy, từng chậu hoa đặt trước viện được cắt tỉa chỉnh tề, nhìn thanh tịnh cùng tao nhã.
Ra vào Phù Hương Viện nhiều lần, còn tại nơi này ở mười ngày, Phong Thiên Tước đây là lần đầu tiên quan sát cái viện này.
Cái viện này cùng chủ nhân của nó, thật giống nhau, nhã nhặn thanh nhã.
Bất giác, Phong Thiên Tước giật mình khi đánh giá Tô Tử Nguyệt như vậy, Tô Tử Nguyệt không phải là nhu nhược phóng đãng sao, sao hắn lại nghĩ nàng ta nhã nhặn thanh nhã được.
Quả thực là ấm đầu rồi.
Nhưng trong lòng không thể không thừa nhận mấy tháng ở chung, Tô Tử Nguyệt căn bản không giống như những lời đồn đại bên ngoài, cũng không phải mà loại mỹ nhân ngu ngốc, nàng cơ trí bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không tự ti, cho dù là gặp chuyện bất lợi nàng cũng có thể tự tin xử lý.
Ví dụ như lần đó hắn thụ thương, hoặc cùng hắn tiến vào cung trị bệnh cho mẫu phi.
Hình ảnh một đám thái y vây quanh nàng thỉnh giáo không thể nào xóa được trong đầu hắn. Nữ nhân da trắng nõn nà, mắt ngọc mày ngài, ánh nắng nhàn nhạt chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-muon-huu-nguoi/3725317/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.