Tô Tử Nguyệt không quan tâm tới lời Hạ Đào, nhìn chằm chằm vào tờ “Huyết thư” mà Phong Thiên Tước ném lại cho nàng trước khi đi.
Nàng xoay người ngồi dậy, vết thương kéo căng, miệng cắn răng chịu đau một lúc mới mở miệng: “Hạ Đào, nhặt cái thứ dưới đất lên cho ta.”
Hạ Đào không biết Tô Tử Nguyệt muốn làm gì, hết sức nghe lời làm theo.
Tô Tử Nguyệt cầm huyết thư lên xem xét, trước đó nàng vì Phong Thiên Tước đang tức giận nên không có thời gian xem xét, bây giờ nhìn thấy mới phát hiện có cái gì đó không đúng.
“Lấy cho ta chén nước nóng.” - Tô Tử Nguyệt lại nói.
Hạ Đào nhanh chóng rót một chén nước ấm, ngỡ Tô Tử Nguyệt khát nước nên đút tới bên miệng nàng, nhưng Tô Tử Nguyệt quay mặt đi không uống.
Chỉ thấy nàng lấy ngón tay dính lấy nước nóng bôi lên chữ viết màu đỏ trên trang giấy, sau đó lấy vết đỏ trên đầu ngón tay xoa xoa, đưa lên mũi ngửi một chút, Tô Tử Nguyệt nhếch môi cười: “Hóa ra là vậy!”
Hạ Đào thắc mắc: “Tiểu thư đang nói gì?”
Tô Tử Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt long lên: “Nha đầu ngốc, chúng ta bị người khác mưu hại.”
Hạ Đào vô cùng mơ màng.
Tô Tử Nguyệt nhìn huyết thư trong tay: “Cái này không phải dùng máu người để viết mà là máu gà. Ngươi nói, nếu Lương Nguyên thật sự bị bắt đi, sa còn có tâm tư đi tìm máu gà?”
Lần này Hạ Đào đã hiểu ra một chút: “Ý của tiểu thư là…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-muon-huu-nguoi/3725315/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.