Một đám thái y bị Phong Thiên Tước đen mặt mắng một trận, một đám phế vật còn cản hắn cứu mẫu phi.
Rất nhanh bên ngoài lại yên tĩnh, nô tỳ nhìn chằm chằm Tô Tử Nguyệt, Nàng liếc mắt nô tỳ kia nói: “Ta nhìn Thái Phi như là muốn uống nước.”
Thái phi trên giường không thể nói chuyện nhưng nhấp nhấp bờ môi, cánh môi rõ ràng khô nứt, nô tỳ này không hầu hạ, nhìn nàng chằm chằm làm gì?
Tô Tử Nguyệt cúi người muốn vén cổ tay áo Thái phi, nô tỳ đang đang nước trà vội nắm lấy cổ tay nàng, nước trà đổ xuống ở mép giường cũng không lo: “Ngươi… ngươi không được chạm vào Thái phi nương nương của chúng ta.”
Đôi mắt nô tỳ trừng lên nhìn Tô Tử Nguyệt: “Dù là các thái y chẩn trị cũng chỉ là xem mạch, dù muốn hỏi cái gì cũng là ta thay xem xét đáp lời, nào có như ngươi không hiểu quy củ? Thái phi nương nương thân thể quý gia, người bình thường không thể tùy ý đụng vào.”
Xem ra nô tỳ này không biết thân phận của nàng, vì sao Phong Thiên Tước che giấu nàng cũng không quan tâm, lúc này chỉ cẩn thận giải thích: “Ta xem bệnh sẽ khác với các đại phu khác. Ta xem bệnh là phải xem nhiều bước, ta đã nhìn dáng vẻ, tiếp đó là xem mạch, sau đó còn phải xem thân thể có chỗ nào đau đớn, còn có một hồi ta còn phải kiểm tra phần eo của Thái phi…”
Tiểu nô tỳ chưa từng nghe qua kiểu xem bệnh này, nàng ta tức giận không chút nhường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-muon-huu-nguoi/3725311/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.