Tô Tử Nguyệt còn đang suy tư Phong Thiên Tước nói “danh phận thế gian này tốt nhất chí cao vô thượng” là cái gì, Phong Thiên Tước đã đứng lên, hạ lệnh cấm túc lần thứ ba rồi nghênh ngang rời đi.
Hạ Đào run rẩy bò vào, khóc đến rối tinh rối mù: “Tiểu thư, chúng ta lại bị bỏ đói…”
Cũng may Phong Thiên Tước chỉ muốn giáo huấn Tô Tử Nguyệt, cũng không ra ta quá độc ác, bỏ đói ba ngày, một tháng ăn cơm trắng.
Một tháng không thịt không cá khiến Tô Tử Nguyệt cảm giác như mình trở thành ni cô đang tu hành.
Sau ngày thứ hai được giải cấm, Lâm Thiên Nhu liền phái người đưa lễ vật cho Tô Tử Nguyệt.
Tràn đầy một gương đồ bổ, nha hoàn còn nói: Ngẫu nhiên nghe Tô Tử Nguyệt thân thể không tốt, nguyệt sự không đều, làm Vương phủ chính phi, phải xem trọng sức khỏe, cho nên Tô Tử Nguyệt phải ăn nhiều thuốc bổ, không cần khách khí, tranh thủ sớm cùng Vương gia hạ sinh thế tử, vân vân…
Khi Tô Tử Nguyệt nhận cái gương đồ bổ này ngay lập tức nghĩ tới Phong Thiên Tước hẳn đang vì vị Lâm tiểu thư này lương thiện hào phóng mà cảm động đến tiếc hận đây? Người như vậy đốt đèn lồng cũng không tìm được hiền thê, hắn nếu là có thể sớm một bước đưa nàng ta cưới vào phủ liền tốt biết bao nhiêu.
Nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô, nấm tuyết, lộc nhung,... cái nào không phải giá trị liên thành? Lâm Thiên Nhu mang cho nàng một gương, trừ cho nàng thấy bất kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-muon-huu-nguoi/3725309/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.