Tô Tử Nguyệt sờ lên miệng liền phát hiện ra là tay người, trong lòng sợ đến nhảy loạn, phần lưng giống như bị đè lên lồng ngực, có chút ấm áp cuồn cuộn trào ra, ướt nhẹp vạt áo của nàng, bên ngoài lại nghe vài tiếng bước chân ồn ào và xì xầm.
“Người đâu, chạy đâu rồi?”
“Không biết, đây là phủ của Chấn Hưng Vương, thích khách kia có phải đã chạy vào bên trong?”
“Ngươi ngu sao? Chấn Hưng Vương là ai, thích khách kia sao có can đảm tiến vào Vương phủ, ngày mai chỉ có mang xác đi ra. Được rồi, gặp quỷ, mau quay về báo cáo Hoàng thượng.”
Tiếng binh khí vang lên, sau đó là thanh âm rút lui, trong chốc lát trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Tô Tử Nguyệt từ đầu đến cuối tim như bị treo lên cao, cho đến khi những kẻ kia đã rời đi rất lâu, phát giác được người phía sau thở ra một hơi, nàng mới mở miệng.
“À… vị hảo hán, hảo hán… có gì từ từ nói chuyện đi.”
Thích khách này ngược lại khá dễ nói chuyện, không có hung ác như trong tiểu thuyết, hoặc là sợ nàng kêu quan binh mà bóp chết nàng, hoặc là nhét độc vào miệng nàng, ngược lại lắc tay một cái liền buông nàng ra, không biết là do đang thăm dò nàng hay là do vết thương đau đớn không cách nào giơ cánh tay lên được.
Tô Tử Nguyệt quen ngủ trong bóng tối cho nên trong phòng không có thắp đèn.
Hôm nay lại không có trăng, chỉ có một mảng đen kịch, Tô Tử Nguyệt biết thích khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-muon-huu-nguoi/3725304/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.