Sau khi hắn ta ăn mặc chỉnh tề, quay lưng về phía Tô Tử Nguyệt, lạnh như băng quẳng xuống một câu: “Vương phi thân thể không tốt, các người tới, đưa đến “Phù Hương Viện” dưỡng bệnh, không có bổn vương cho phép, không được phép bước ra khỏi Phù Hương Viện nửa bước.”
Nói xong, xoay người nghênh ngang rời đi.
Tô Tử Nguyệt mơ mơ màng màng bị ném tới Phù Hương Viện.
Vương phủ lớn như vậy, Phù Hương Viện chính là nơi hoang tàn nhất. Trong viện cỏ dại rậm rạp, khắp nơi phủ kín lá rụng cùng bụi bẩn, đồ gỗ ẩm tản ra mùi ẩm mốc khó ngửi.
Tô Tử Nguyệt xem thường, cô ba năm làm bác sĩ xuyên biên giới, còn sống trong hoàn cảnh nghèo đói nhất, ba trăm sáu mươi lăm ngày có khi chỉ ngủ trong lều vải cô còn chịu được, chút chuyện nhỏ nhặt này làm sao làm khó được cô?
Vả lại, bên cạnh cô hiện tại còn có một nha hoàn bầu bạn.
Hạ Đào năm nay mười sáu tuổi, so với nguyên chủ lớn hơn một tuổi, cùng nguyên chủ từ nhỏ lớn lên.
Thông qua Hạ Đào, Tô Tử Nguyệt đã đại khái hiểu rõ tình hình.
Nơi này là một triều đại không có ghi chép lịch sử, Hoàng thường vừa kế vị, thiên hạ an yên.
Còn nàng, là tam tiểu thư trên danh nghĩa của phủ Thừa tướng, thực tế năm đó mẫu thân nguyên chủ là thê thiếp được sủng ái nhất vì sắc đẹp kiều mị, không ngờ bà bị đám giặc cỏ có thù với phụ thân nàng bắt cóc vũ nhục, không chịu được liền tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-muon-huu-nguoi/3725300/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.