- Vương phi...vương phi..người về rồi..Tiểu Nhu....đi gọi đại phu...hức... cho ngươi nhưng...nhưng...khi về lại..không thấy... người đâu. Tiểu Nhu....đã đi....tìm người suốt... đêm...còn nghĩ..còn..nghĩ..người bị...Tuyết Phi nương nương ám...ám hại.. rồi...hức..
Một tiểu nha đầu tầm 15 tuổi bám lấy áo cô khóc nức nở. Nghe giọng điệu này chắc nhỏ có lẽ là người hầu của Lam Tuyết Y. Coi cái gương mặt lấm lem tiểu tụy kìa. Rốt cuộc hai chủ tớ này đã từng ăn ở thế nào vậy?
- Ổn rồi. Nín đi. Ta còn chưa chết. Ngươi khóc khác nào rủa ta chết. Mau đi rửa mặt rồi về đây đến nhà bếp lấy thức ăn cho ta.
- Vâng...Hức..Nương nương vẫn còn ở với Tiểu Nhu...hihi..Nương nương đợi Tiểu Nhu..
Tiểu Nhu cười ngây ngốc rồi vụt chạy. Ly Duẫn thở dài. Ở đây không có tivi,không có máy tính lại càng không có con xe yêu dấu của cô. Cái gì cũng phải lao động chân tay. Trời ạ,bao giờ cô mới được về thế giới của cô.
Dù hiện tại có một cuộc sống mới có thể là bớt nhàm chán hơn nhưng cô không muốn quãng đời còn lại của mình như vậy đâu. Sau khi thực hiện xong lời hứa với Lam Tuyết Y, cô muốn về nhà.
- Nương nương,hôm nay chúng ta có rất nhiều đồ ăn ngon
Tiểu Nhu hồ hởi chạy vào với một lẵng đồ ăn lớn làm cô giật mình. Cái con bé này gắn động cơ tân tiến vào người à? Mới đây thôi mà nhanh dữ vậy??
- Hôm nay nhà bếp không làm khó chúng ta nữa. Họ cho thêm chúng ta rất nhiều thứ mới. Người không phải chịu khổ nữa
Tiểu Nhu vừa nói vừa dọn đồ ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-lai-giet-nguoi-roi/151703/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.