Đằng Cảnh vô cùng ngạc nhiên vì chỉ sao cánh cửa này thì sẽ thấy làn da trắng trẻo của Lam Ninh. Ngày thường khi nghĩ đến viễn cảnh này khiến vương gia vô cùng phấn khích nhưng bây giờ khi mỡ dâng đến miệng mèo nhưng hôm nay mèo ăn chay, một chút cũng không dám nhìn.
"Bổn vương... bổn vương không thấy gì cả, một chút cũng không thấy!" - Đằng Cảnh vừa nhắm mắt vừa lấy tay che mắt.
Hành động mời gọi của vương phi, chỉ muốn chọc ghẹo Đằng Cảnh chút thôi. Ai biểu con người bá đạo ngày thường làm mấy hàng động kỳ quặc chứ. Cây muốn lặn nhưng gió nào muốn ngừng thế nên hôm nay cây vươn lên cản lấy gió.
"Ủa! Ta có thấy gì đâu?" - Tiểu Trúc đu trên ngọn cây đưa mắt nhìn.
"Mắt ta tốt thế này còn không thấy nữa là!" - A Tú tiếp lời.
Khi Đằng Cảnh nghe âm thanh xáo động trên cây liền lấy hai viên đá chội hai tên khỉ đột đang đu cây.
"Ui da! Dập hai cái mông rồi!" - Tiểu Trúc lấy tay xoa xoa.
"Ta cũng thấy đau nhưng ráng kiềm lại, đường đường là nam nhi không thể để kẻ khác biết nhược điểm được" - A Tú ráng gồng.
Đằng Cảnh vẫn nhắm mắt đưa Lam Ninh vào trong, còn bản thân liền quay ra giáo huấn hai tên khỉ không biết trời cao đất dày.
"Ta là kẻ khác hả?" - Đằng Cảng tức giận
"Không ạ! Người là đại vương gia vô cùng cao quý!" - A Tú buôn lời nịnh nọt.
"Đúng rồi ạ, người còn là người vô cùng giàu có!" - Tiểu Trúc nhặt hai viên ngọc lên.
Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/958645/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.