Hoa chẳng phải hoa, sương cũng chẳng,
Đêm nửa đêm rồi, trời đã sáng.
Đến như xuân mộng chẳng bao lâu,
Đi như mấy sớm không tăm dạng.
( Hoa phi vụ - Nguyên tác: Ngư Huyền Cơ)
Hoa phi hoa, vụ phi vụ,
Dạ bán lai, thiên minh khứ.
Lai như xuân mộng kỉ đa thì,
Khứ tự triều vân vô mịch xứ.
-.-.-.-.-
Hoa điêu hoa lung, sương mai nặng hạt.
Ánh dương đã len lỏi đến bên cửa sổ, một ngày nữa lại qua đi. Thu lại tầm mắt Lãnh Cô Hạo di chuyển đôi con ngươi đến bên nữ nhân đang ngủ bên mép giường mình.
Tiếng thở thật đều, nàng ngủ cũng thật say. Lãnh Cô Hạo nghĩ thầm.
Cơn đau trước ngực đã gần như hết hẳn, lần bệnh này cũng đã qua; bây giờ nhìn hắn không giống gì người bị bệnh nặng cả thay vào đó là thần sắc tươi sáng, nhìn vào đôi con ngươi nhu tình nhìn nữ nhân bên giường đủ thấy tâm trạng hắn tốt cỡ nào.
Hôm qua hắn mơ màng cảm nhận được có người đang chăm sóc mình, từ lúc ba tuổi đến giờ đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự quan tâm của người khác. Dù cho đại ca hắn có tốt như thế nào thì hắn cũng cảm thấy thiếu thốn sự dịu dàng của nữ nhân. Lúc đó hắn đã định đẩy nàng ra vì hắn sợ cái cảm giác này sẽ vụt mất lúc nào không hay, thà mất đi từ lúc đầu còn hơn sau khi đã thành thói quen, nhưng không ngờ khi bàn tay kia chạm vào mặt hắn để xoa dịu cơn nóng thì hắn lại quyến luyến không rời. Con người đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-den-kia/4900/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.