Diệp Tử sợ đến mức quên luôn chính mình là người hay cỏ, cảm thấy nắm trong lòng bàn tay còn chưa đủ, thân cây mảnh khảnh bám chặt vào ngón tay của Cố Yến, run rẩy hướng về phía cổ tay áo của hắn, chỉ hận không thể đem chính mình nhét toàn bộ vào trong đó mới tốt.
Kinh ngạc trong mắt rất nhanh đã biến mất, Cố Yến cúi đầu, nhìn chằm chằm vào gốc cỏ xanh nhỏ trong tay, cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt đang rũ xuống kia đều bị che lấp lại, nhìn không ra manh mối.
Bên cạnh Cố Yến quanh năm đều có ảnh vệ đi theo, vừa rồi nhìn thấy có thứ gì đó bay về phía vương gia nhà mình, đao trong tay đều đã tuốt* ra khỏi vỏ hơn phân nửa, xem chút nữa là xông lên chém cái vật đang bay kia thành hai khúc.
*rút mạnh một vật dài ra khỏi vỏ (thường là gươm, kiếm).
Lúc này mới nhìn thấy rõ vật bay tới là cái gì, đám ảnh vệ ẩn núp trong bóng tốt không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Đây không phải là cỏ tiên nhỏ ở trong phòng vương gia hay sao?
Thế quái nào lại chạy ra đây được hay vậy?
Vài người hầu bên cạnh Cố Yến cũng bị doạ không nhẹ, không kịp suy nghĩ nhiều thì bọn họ đã nhanh lẹ quỳ rạp xuống dưới chân Cố Yến, ngay lúc họ còn đang buồn bực thắc mắc thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu phát ra từ phía tường.
Mèo mập hùng hổ ngồi xổm trên tường viện, móng vuốt còn bấu chặt nữa chiếc lá, rất không cam lòng mà nhìn chằm chằm cỏ xanh nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-tien-thao-cua-ngai-lai-chuon-mat-roi/515106/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.