Cố Yến chỉ cảm thấy trước mắt mình ngập tràn máu, đại não mơ mơ màng màng, không thể suy nghĩ được.
Sáng sớm sau khi Diệp Tử bị bắt đi không lâu, Tĩnh Hòa Đế liền phái người đưa Cố Yến vào cung, nhưng Diệp Tử vốn được triệu vào cung từ trước lại không thấy bóng dáng. Cố Yến lập tức nhận ra có gì đó không ổn, nhưng Tĩnh Hòa Đế lại cố tình không nhắc đến tung tích của Diệp Tử, chỉ nói bóng gió vài câu, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hỏi tất cả những chuyện liên quan đến Bắc Man.
Cố Yến miễn cưỡng đối phó với lão mấy canh giờ, sau đó mới biết được, Diệp Tử đã bị đưa đến Tông Chính Tự.
Tông Chính Tự, là nơi phụ trách thẩm vấn người của hoàng thất, là nơi.... Ăn thịt người không chừa lại dù chỉ là mảnh xương.
Trên đường đến Tông Chính Tự, những hình ảnh lẽ ra đã bị chôn vùi trong trí nhớ cứ hiện lên trong trước mắt y. Những đoạn ký ức khủng khiếp, đau khổ cùng thống hận hóa thành những mảnh thủy tinh sắc nhọn, hung hăng ghim vào đầu y, cơn đau nhói tận xương tủy gần như khiến y hóa điên.
Nhưng y không dám phát điên, cố gắng duy trì tia lý trí cuối cùng, cho đến khi nhìn thấy người kia.
Đôi mắt Cố Yến phủ đầy tơ máu, tay nắm chặt, như thể nếu như y buông tay người bên cạnh sẽ lại biến mất một lần nữa. Diệp Tử bị ăn đau hít hà một hơi, cúi đầu nhìn qua, trên mu bàn tay đối phương trắng bạch, gân xanh nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-tien-thao-cua-ngai-lai-chuon-mat-roi/3556437/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.