Già Tà Đan thấy Diệp Tử đứng lại, ngoái đầu lại hỏi hắn: "Diệp công tử, có chuyện gì vậy?"
Diệp Tử lắc đầu, không nói cho hắn những gì mình vừa thấy, chỉ nhàn nhạt đáp một câu "Không có gì", rồi đuổi theo hắn.
Tú bà dẫn bọn họ tới một nhã gian*, khép cửa phòng lại rồi lui ra ngoài.
*Nhã gian: Một phòng được chia thành nhiều gian,
Các nhã gian hầu hết đều giống nhau, không gian rộng rãi, gian ngoài đặt một chiếc giường nhỏ bên cạnh bàn, để khách nhân có thể sử dụng nói chuyện phiếm hay thưởng thức ca khúc. Một tấm bình phong được khắc hoa vân ngăn cách căn phòng phía sau, mơ hồ có thể thấy được chiếc giường lấp ló trong lớp màn lụa đỏ thắm.
Căn phòng tràn ngập mùi gỗ đàn hương ái muội khiến Diệp Tử thấy có chút choáng váng.
Già Tà Đan nhìn quanh phòng một vòng, bước đến bên giường nhỏ một cách quen thuộc. Hắn lười biếng uể oải tựa người vào giường, liếc nhìn Diệp Tử đang đứng ngồi không yên bên cạnh: "Ngồi đi, ngươi đừng khách khí."
Diệp Tử cắn môi dưới, miễn cưỡng ngồi xuống.
Chỉ một lát sau, có người tới gõ cửa, hai tay ôm một cây đàn tỳ bàn bước vào phòng.
Cầm cơ* mặc một lớp y phục mỏng manh, nửa kín nửa hở, chỗ nên che thì không che được. Hai cầm cơ hành lễ với hai người, ngồi xuống trước mặt họ.
*Là người đánh đàn ý
Khi tiếng tỳ bà vang lên, Diệp Tử cuối cùng không thể ngồi yên nữa, hoảng sợ đứng lên.
Diệp Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-tien-thao-cua-ngai-lai-chuon-mat-roi/3556433/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.