Chương trước
Chương sau
Cố Yến đè Diệp Tử xuống đệm mềm trong xe ngựa, ôn nhu hôn môi hắn, khen thưởng đầy đủ cho hắn. Diệp Tử bị nụ hôn này kích thích nhũn cả người, đến khi bị buông ra vẫn chưa đã thèm, ngơ ngác kéo ống tay áo đối phương, ý đồ đuổi theo đòi thêm.

Cố Yến duỗi tay kéo hắn ra, nhẹ nhàng nhéo mặt hắn, kiềm chế nói: “Mỗi ngày chỉ thưởng một lần, đừng có tham lam.”

Đuôi mắt Diệp Tử đỏ lên, giống như bị người ta ức hiếp, cắn môi không nói gì.

Cố Yến thấy hắn như vậy liền mềm lòng, lại nói: “Nếu ngươi biểu hiện tốt có thể được thưởng thêm.”

Diệp Tử cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

Cố Yến không nhìn hắn nữa, nhấp một ngụm trà, tĩnh tâm lại.

Diệp Tử có lẽ vẫn chưa thỏa mãn, y cũng vậy. Nhưng y cũng biết rõ, không nên cho hắn ăn quá nhiều ngon ngọt trong một lần.

Tâm tư người này vừa tinh tế vừa nhạy cảm, đối xử với hắn phải thận trọng, nếu không sẽ thực sự mạo phạm hắn. Nếu không ép buộc hắn một chút, có lẽ rất khó để nghe ra được lời thật lòng từ miệng hắn.

Cố Yến thở dài trong lòng, liếc nhìn vành tai đỏ bừng của người bên cạnh, mạnh mẽ đè nén cảm giác nhộn nhạo trong lòng, nghiêm mặt nói: “Ngày mai, nếu ngươi muốn đi dạo thành Trường An với Già Tà Đan, ta sẽ phái vài người âm thầm đi theo ngươi, nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận một chút.”

Diệp Tử gật gật đầu: “Ta hiểu được.”

Cố Yến vẫn không yên tâm: “Hay ngày mai ta xin nghỉ, cùng đi với ngươi?”

“Làm sao như vậy được.” Diệp Tử lắc đầu, “Vương gia ngài nghĩ ta là con nít, xa ngài là không được sao? Yên tâm, ta biết rõ nên làm gì. Chỉ là đi dạo một vòng Trường An thôi, cho dù vị Bắc Man hoàng tử đó thực sự có ý đồ gì, cũng không dám động thủ với ta dưới mắt Thánh Thượng.”

“Nhưng ——” Cố Yến còn muốn nói gì đó, Diệp Tử bỗng nghe chim hót quen thuộc truyền đến từ bên ngoài xe ngựa.

Hắn sửng sốt một lát, xốc màn xe ra nhìn bên ngoài, vừa lúc thấy một cái bóng xám bay qua phía trên cung điện cách đó không xa.

Là chim sẻ nhỏ.

Con chim nhỏ này sống tự do tự tại ở trong thành Trường An, trước đâu nó lo rằng Diệp Tử cô đơn, nên cứ cách hai ba ngày lại đến Thụy Vương phủ chào hỏi hắn. Nhưng từ sau khi Diệp Tử biến thành người, đã không còn thường xuyên thấy chim nhỏ nữa, lần cuối mà Diệp Tử gặp nó đã là nửa tháng trước.”

Diệp Tử quay đầu lại nói với Cố Yến: “Vương gia, ngài chờ ta một chút, ta đi rồi sẽ về.”

Nói xong, Diệp Tử không để ý tới phản ứng của Cố Yến, trực tiếp ra lệnh cho mã phu* dừng xe, nhảy xuống xe đuổi về phía nó.

*Mã phu: Người lái xe ngựa

Diệp Tử nhanh chóng chạy vòng qua điện. Hắn không quen thuộc với hoàng cung, chạy về hướng vừa nhìn thấy bóng dáng chim sẻ nhỏ, chạy qua vài tòa cing uyển, cuối cùng cũng gặp được quả bóng nhỏ bông xù.

Chim sẻ nhỏ đứng trên cành cây, đôi mắt tròn xoe nhìn về phương xa, hoàn toàn không để ý đến Diệp Tử.

Diệp Tử đứng dưới tàng cây, kêu nó một tiếng: “Tước nhi, sao ngươi lại ở đây?”

Chim sẻ nhỏ giật mình, thân mình lông xù run lên, sau đó liền mất thăng bằng, từ trên cây rớt xuống dưới.

Diệp Tử vội vàng duỗi ta đỡ được nó.

Chim nhỏ ngồi trong lòng bàn tay Diệp Tử, ngẩng đầu, vui vẻ nói: “Lá con, đã lâu không gặp ngươi!”

Diệp Tử bất đắc dĩ nói: “Ngươi đó, bản thân là một con chim, sao lúc nào cũng bay không tốt, ngươi....”

Hắn nói tới đây mới cảm thấy có gì đó không đúng, nhẹ nhàng chạm vào cánh chim nhỏ, sắc mặt thay đổi: “Cánh ngươi bị sao vậy?”

Bên cánh kia gần như đã được khôi phục, bay trong khoảng cách ngắn không thành vấn đề, nhưng vẫn có thể thấy có chút khó khăn trong việc di chuyển.

Chim sẻ nhỏ nhớ tới việc này thì ủy khuất không thôi, giọng buồn bã nói: “Có mấy đứa trẻ hư bắt ta đi, còn muốn nướng ta ăn, cánh của ta là bị bọn chúng làm gãy....”

Diệp Tử sờ sờ lông nó: “Xin lỗi ngươi, ta không biết.”

Chim nhỏ lắc đầu: “Không liên qua tới ngươi, bây giờ ta cũng ổn rồi.”

Diệp Tử lo lắng nói: “Ngươi như vậy không được đâu, trở về vương phủ với ta đi, ta sẽ chăm sóc cho ngươi.”

Chim sẻ nhỏ chần chừ một chút, không trả lời.

Diệp Tử thấy nó có chuyện muốn nói: “Làm sao vậy?”

Chim nhỏ ấp a ấp úng: “Thật ra ta....”

Nhưng ngay lúc này, một tiểu thái giám xách theo một chiếc lồng vàng vội vã chạy tới, hành lễ với Diệp Tử: “Bái kiến Thụy Vương phi, hy vọng con chim nhỏ này không quấy rầy ngài.”

Diệp Tử nhìn chiếc lồng trong tay hắn: “Không có, công công có chuyện gì sao?”

Tiểu thái giám cười nói: “Chim sẻ nhỏ này là chim của tam điện hạ, vừa nãy nó nhân lúc nô tài không để ý, cắn đứt khóa rồi bay đi, nếu ngài không có việc gì, có thể đưa nó cho nô tài được không.”

“...... Tam điện hạ rất thương nó, nếu trở về không tìm thấy, e là người sẽ lo lắng.”

“Tam điện hạ” Diệp Tử cau mày, quay đầu hỏi chim nhỏ, “Tam hoàng tử là người đã cứu ngươi?”

Chim sẻ biểu tình có hơi tránh né, còn chưa kịp trả lời, đột nhiên một giọng nói ôn hòa trầm tĩnh truyền tới từ phía sau: “Có chuyện gì vậy?”

Cố Huyên đi tới từ xa, vừa liếc mắt đã thấy chim nhỏ trong tay Diệp Tử, không khỏi nhìu mày.

Con chim này trước đây không thích có ai khác chạm vào nó ngoại trừ mình, hiếm khi thấy nó ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay người khác như vậy.

Cố Huyên đè bất mãn trong lòng xuống, gật gật đầu với Diệp Tử: “Thì ra là Thụy Vương phi.”

Diệp Tử đáp lại, hỏi: “Tam điện hạ, đây là chim của ngươi?”

Cố Huyên dừng một chút, đáp: “Cũng không hẳn, ta nhặt nó ở bên đường thôi. Nó bị thương, không chịu rời đi, nên ta để nó ở lại đây.

Diệp Tử suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Tam điện hạ chớ trách, đây là con chim ta nuôi, lúc trước không biết vì sao mà lại bị lạc, lần này đa tạ tam điện hạ đã cứu nó.”

Cố Huyên đã đoán được khi nhìn thấy chim nhỏ được Diệp Tử ôm trong lòng bàn tay. Lần đầu hắn nhìn thấy nó là ở Thụy Vương phủ, nếu nó là được Thụy Vương phi nuôi thì cũng có lý.

Đôi mắt Cố Huyên khẽ nhúc nhích một chút, biểu tình trên mặt không đổi, nhàn nhạt nói: “Không có gì, nếu đã như vậy thì nó nên được trả về với chủ.”

Chim sẻ nhỏ mở to hai mắt nhìn: “Làm sao có thể như vậy......”

“Đa tạ tam điện hạ.” Diệp Tử không khách khí nói thẳng, “Đi thôi Tước nhi, theo ta về nhà.”

Nói xong, hắn quay người muốn rời đi, nhưng Cố Huyên vẫn không ngăn cản.

Chim sẻ nhỏ không ngờ Cố Huyên lại dễ dàng cho nó đi như vậy, gấp đến mức hai mắt phủ kín hơi nước: “Lá, lá con!”

Diệp Tử nhẹ nhàng vuốt lông chim nhỏ an ủi, không để ý tới tiếng kêu của nó, tiếp tục nâng bước về phía trước.

Đằng sau hắn, ánh mắt Cố Huyên tối sầm lại.

Xe ngựa Thụy Vương phủ dừng cách đó không xa, Diệp Tử đang muốn mang chim sẻ lên xe ngựa, Cố Huyên bỗng nhiên mở miệng gọi hắn lại.

Diệp Tử quay đầu, Cố Huyên bước về phía hắn: “Nguyên Hối biết Vương phi yêu thích con chim này, chỉ là Nguyên Hối cho rằng, vạn vật trên đời đều có cảm xúc, đi hay ở lại, nên do nó tự quyết định.”

Diệp Tử cười cười, cúi đầu con chim ú nu trong lòng bàn tay: “Nói có lý, Tước nhi, ngươi muốn ở lại không?”

“Ta......” Chim nhỏ chần chờ một chút, quay đầu nhìn Cố Huyên.

Cố Huyên vẫn lạnh lùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào thân mình chim nhò.

Một lát sau, chim nhỏ bay ra khỏi lòng bàn tay Diệp Tử, đậu lên vai Cố Huyên. (Á à con quỉ chim bỏ bạn theo trai:))))))

Khóe miệng Cố Huyên nhếch lên một độ cong nhẹ.

Chim sẻ nhỏ nhẹ giọng nói: “Xin lỗi lá con, ta muốn được ở lại đây.”

Diệp Tử cười cười, duỗi tay sờ sờ lông nó: “Muốn ở lại thì cứ ở thôi, ngươi vui vẻ là tốt rồi.”

Bọn họ là bằng hữu, hắn không có tư cách thay đổi quyết định của chim nhỏ.

Diệp Tử thẳng người dậy, nói với Cố Huyên: “Nếu Tước nhi muốn ở lại trong cung, làm phiền tam điện hạ chăm sóc cho nó.”

Hắn xoay người leo lên xe ngựa, dường như nhớ ra gì đó, quay đầu nói: “Tước nhi không thích ở lồng, nó sẽ không bay đi lung tung, ngươi đừng nhốt nó lại.”

Cố Huyên gật gật đầu: “Được.”

Xe ngựa chậm rãi rời đi, chim sẻ nhỏ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nó ngã người trên đầu vai Cố Huyên, nhẹ nhàng mổ hai cái lên cổ hắn cho hả giận, nói: “Không ngờ ngươi định để cho ta đi.....”

Cố Huyên đương nhiên không hiểu nó nói gì, nhưng hắn có thể nghe được âm thanh phẫn nộ từ nó.

Hắn vươn tay ôm chim nhỏ trong lòng bàn tay, thấp giọng nố: “Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là một con chim hoang, thì ra là có nhà để về, mà lại ở lại nơi của ta ăn bám.”

Chim nhỏ ngồi trong lòng bàn tay hắn, nghiêng đầu nhìn, giả bộ không nghe.

Tiểu thái giám ôm chiếc lồng vàng tới, Cố Huyên liếc nhìn chiếc lồng kia, nhàn nhạt nói: “Vứt đi.”

Cố Huyên ôm chim vào tẩm cung, vừa đi vừa nói cho nó: “Ta biết ngươi không thích bị nhốt trong lồng, nhưng ta đã nói với ngươi từ đầu, cánh ngươi chưa khỏi hẳn không thể bay quá xa. Nếu không phải ta đi đâu ngươi cũng chạy theo, ta cũng không cần nhốt ngươi lại.”

“...... Ngươi còn cắn hư khóa chạy ra ngoài. Nếu ta tới trễ một chút, có phải ngươi đã đi theo Thụy Vương phi rồi không?”

Chim nhỏ kêu to mấy tiếng, giống như đang phản bác.

...............

Bên trong xe ngựa, Diệp Tử thở dài một tiếng, buồn bả ỉu xìu nói: “Không biết ta để nó ở lại trong cung là đúng hay sai.”

Cố Yến rót cho hắn một lý trà, nhàn nhạt nói: “Tự nó muốn ở lại, đâu có liên quan gì đến ngươi?”

“Nhưng mà....”

“A Tử.” Cố Yến cắt lời hắn, “Mọi vật đều có vận mệnh của riêng mình, ngươi muốn cũng không giúp được nó.”

Diệp Tử hiểu được điều này.

Nhưng hiểu được là một chuyện, có thể thực sự không quan tâm tới là một chuyện khác.

Nếu Cố Huyên muốn nuôi nó làm thú cưng, thì chim sẻ nhỏ ở lại đó là chuyện tốt. Cố Huyên chăm sóc cho nó, ở trong cung cũng không cần lo ăn lo uống, càng không cần lo lắng bị người khác bắt nạt.

Nhưng chim sẻ nhỏ thực sự chỉ muốn làm thú cưng cho hắn thôi sao?

Diệp Tử nhấp một ngụm trà, đem lời đã tới bên miệng nuốt xuống.

Có lẽ con chim ngốc đó đã sống được lâu, hôm nay hắn cảm nhận được linh lực trên người nó đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Nếu linh lực càng ngày càng lớn mạnh, nó có thể biến thành người không?

Đến lúc đó, Cố Huyên vẫn sẽ đối xử với nó như trước sao?

Người nọ là đế vương tương lai, người chiến thắng trong cuộc đua người thừa lế ngai vàng, hắn có vận mệnh phải cưới vợ sinh con, hậu cung ba ngàn giai lệ.

Nếu ngày đó đến, con chim ngốc kia phải làm gì đây?

Diệp Tử còn đang miên man suy nghĩ, xe ngựa đã đi ra khỏi cửa cung, rất nhanh đã trở về Thụy Vương phủ.

Diệp Tử đang định bước xuống xe, bỗng nhiên bị người kéo một cái. Diệp Tử ngã vào lòng ngực Cố Yến, theo bản năng tránh một chút, lại bị Cố Yến nhẹ nhàng nhéo eo.

Eo hắn lập tức mềm nhũn, bị người nọ ôm trong lòng ngực.

Diệp Tử quay đầu nhìn y: “Ngài.... Ngài làm gì vậy?”

“Từ nay có thêm một quy tắc.” Cố Yến giữ chặt eo Diệp Tử, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Chỉ lo miên man suy nghĩ, làm ta tức giận, trừ bớt một lần thưởng, bổn vương không tin không thể trị cái tính này của ngươi.”

Diệp Tử sửng sốt, định thần lại, cắn môi ủy khuất nói: “Đừng nha..... Ta, ta không nghĩ nữa là được mà.”

Việc này đúng là có xảy ra mấy lần, nhưng sao y có thể làm như vậy.....

Cố Yến còn muốn nố gì đó, rèm xe ngựa đột nhiên bị vén lên. Thu Đường đứng bên xe ngựa, nhìn rõ ràng tư thế của hai người.

Hiện tại Diệp Tử đang ngồi trên đùi Cố Yến, dựa vào ngực đối phương, tư thế thiếu đứng đắn vô cùng.

Khuôn mặt Diệp Tử đỏ bừng, cố gắng giải thích: “Chuyện này, không phải như người nghĩ đâu......”

Không để hắn nói xong, mành xe lại một lần nữa buông xuống, che khuất hoàn toàn khung cảnh bên trong.

Thu Đường đỏ mặt đứng bên cạnh xe, cũng không dám ngẩng đầu lên, mơ hồ nghĩ: Ai nói trong thoại bản toàn là giả, đây không phải rất thật hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.