Trong tịnh thất hơi nước nóng bốc lên hầm hập, Diệp Tử vừa mới đi vào, liền nghe thấy tiếng từ sau tấm rèm lụa truyền tới.
Diệp Tử xốc mành lụa lên, bên trong là một cái ao nhỏ được làm bằng ngọc trắng. Trong ao nhỏ chứa nước tắm đang bốc khí nóng, nửa người Cố Yến được ngâm trong nước, mái tóc dài tùy ý xõa ra, đầu ngửa ra tựa vào thành ao, nhắm mắt dưỡng thần.
Thân trên của y để trần, tuy gầy nhưng lộ rõ làn da săn chắc và thân hình cân đối.
Diệp Tử hoảng sợ nhìn sang chỗ khác, bước chân dừng lại một chút, bưng canh gừng đi qua chỗ y.
Cố Yến mở mắt nhìn hắn: “Ta gọi ngươi đã lâu, sao bây giờ mới tới?”
“Ta nấu canh gừng cho ngài mà.” Diệp Tử cúi đầu trả lời, đặt chén canh gừng lên chiếc bàn nhỏ gần y, “Ngài uống đi kẻo nguội.”
Cố Yến không cử động, lại cười nói: “Ta muốn ngươi đút.”
Diệp Tử mím môi dưới, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Cố Yến vốn chỉ đùa giỡn với hắn, không muốn làm hắn khó xử, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thấy Diệp Tử khom lưng quỳ xuống bên cạnh ao, bưng canh gừng lên.
Diệp Tử ngoan ngoãn múc một muỗng, đưa lên môi thổi thổi, dùng môi kiểm tra nhiệt độ, rồi đưa tới bên miệng Cố Yến. Cố Yến bị sốc nhẹ, ngay lập tức uống canh gừng hắn đút cho.
Canh gừng có bỏ một ít đường nâu, có chút vị ngọt và cay, dư vị kéo dài.
Một chén canh gừng xuống bụng, xua tan khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-tien-thao-cua-ngai-lai-chuon-mat-roi/3556426/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.