Cố Yến vừa mới từ bên ngoài trở về, ngón tay bị gió đêm thổi đến lạnh cứng. Cũng may là trong phòng có đốt ấm hương, nhiệt độ thích hợp, cũng không cảm thấy lạnh nữa.
Cố Yến cởi áo ngoài ra, tùy ý vứt lên trên mặt đất, một lần nữa buông màn xuống, nghiêng người đè lên.
Không biết là do chịu đựng quá lâu nên kiệt sức, hay là do tác dụng của thứ thuốc kia, Diệp Tử cảm giác được có người đến gần, chỉ hơi nhíu nhíu mày, không có tỉnh lại.
Dung mạo của y khi ngủ vừa ngoan lại vừa yên tĩnh, hàng lông mi dài cong vút run rẩy, vô duyên vô cớ tăng thêm mấy phần yếu đuối, càng nhìn càng khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Cố Yến nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của y, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại trơn bóng kia.
Trong tẩm điện yên tĩnh không một tiếng động, ánh sáng mờ mờ.
Cố Yến hôn rất ôn nhu, nhiệt độ trong tẩm điện ngày càng tăng lên, một lúc sau, Diệp Tử rốt cuộc cũng không thể chịu đựng bị làm phiền nữa. Y khẽ nhíu mày, trong mộng nỉ non một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Trong lúc hoảng hốt, Diệp Tử có cảm giác hình như mình vẫn còn đang nằm mơ. Nếu không phải còn đang nằm mơ, thì làm sao y lại thấy Cố Yến đang đè lên người y, còn đang cởi y phục của y nữa chứ?.
...... Sao lại cởi y phục của y vậy hả??????
Diệp Tử sợ hết hồn, theo bản năng muốn giãy dụa chạy trốn, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-tien-thao-cua-ngai-lai-chuon-mat-roi/1870234/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.