Cố Yến sống chết không chịu để Diệp Tử gọi người đến, cũng không để Diệp Tử đụng vào hắn, đi vào một phòng sạch xử lí cầm máu. Đến khi hắn đi ra, Diệp Tử đã mặc y phục chỉnh tề, không tim không phổi mà ngồi vào bàn uống trà ăn trái cây.
Đó chính xác là loại mà Diệp Tử thích nhất.
Thấy Cố Yến đi ra, Diệp Tử liền rót cho hắn một chung trà, quan tâm nói: “ Mấy ngày nay thời tiết hanh khô, ngài nhớ uống nhiều nước ấm, tránh thượng hoả”
Cố Yến liếc y một cái, hít một hơi sâu, nói: “...... Biết rồi”
Cố Yến ngồi xuống bên cạnh y, đôi mắt chăm chú nhìn gương mặt y một lúc, rồi rơi xuống trái cây trong mâm.
Diệp Tử tưởng hắn cũng muốn ăn, vội vàng bảo vệ mâm trái cây, nói: “ Trái cây cũng thượng hoả”
Loại trái này trong Thụy Vương phủ không còn được bao nhiêu, mỗi ngày càng ăn càng ít đi, cho nên Diệp Tử cũng phải bấm bụng cam chịu mỗi ngày chỉ ăn một ít.
Cố Yến khẽ cười, đưa tay ra, đầu ngón tay lau đi vệt nước đỏ tươi trên môi y:
“ Những thứ này đều là của em, ta sẽ không giành với em đâu”
Diệp Tử có chút ngượng ngùng nghiêng đầu tránh khỏi tay của hắn, lái sang chủ đề khác nói: “ Có chỗ nào còn khó chịu hay không? Thật sự không cần mời đại phu?”
Cố Yến thấp giọng hỏi lại: “Em lo lắng cho ta à?”
Diệp Tử nói: “Ta đương nhiên là lo lắng, làm gì có ai quanh năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-tien-thao-cua-ngai-lai-chuon-mat-roi/1870222/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.