Editor: Heo Con
Nỗi bi thương này đến không thể giải thích được, như là đang đau buồn gì đó, không biết từ góc nào đáy lòng thoát ra, giống như sợi tơ quấn chặt trái tim Ôn Như Ý vài vòng, khó chịu nói không nên lời.
Không khống chế được, hốc mắt bắt đầu phiếm nước mắt.
Thật sự là quá khó tiếp thu rồi, Ôn Như Ý nỗ lực muốn khống chế chính mình bước chân rời đi, nhưng không khống chế được, hai chân như rót chì, đóng đinh ở chỗ cũ.
Trên đường mòn này không có người nào, Ôn Như Ý có thể xác định loại cảm xúc này của mình là của nguyên chủ với nam tử đang đi xuống, nhưng nàng căn bản không quen biết hắn a.
Cố Quân Du đi xuống bậc thang, cách chỗ nàng vài bước, nhận ra nữ tử trước mắt lã chã rơi lệ: “Như ý?”
Ôn Như Ý vẫn đang nghi hoặc, một tiếng “Như ý” của hắn, trong óc oanh nổ tung, ký ức xuất hiện.
Đó hẳn là ký ức ba năm trước đây, là cảnh tượng nhóm người xinh đẹp tụ họp, người ngồi trong đình cùng với người nam tử trước mắt giống nhau như đúc, nói chuyện với mọi người, trong tay vẫn còn cầm một quyển sách, trên mặt ý cười nhẹ, thoạt nhìn thập phần ấm áp, tầm mắt nhìn về phía Ôn Như Ý, một bên còn có cái cô nương, tên Kim Di, nàng lôi kéo Ôn Như Ý không ngừng nhắc mãi: “ Ngươi xem ngươi xem, đó chính là biểu ca ta, lúc trước không phải ngươi ở nhà ta cũng gặp qua hắn sao.”
Ôn Như Ý cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-thinh-tu-trong/2146301/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.