Như Ý lâu này lui tới đều là quan to khách quý, Thang Viên làm chức vị xướng khúc ở nơi này cũng đã mấy mùa xuân. Nhưng chưa bao giờ hắn gặp được một vương gia cao phú soái như y. Hơn nữa, lại chính vào đêm gặp mặt đầu tiên đã bị người ta nuốt chửng. Nghe y mở miệng bổn vương ngậm miệng bổn vương, chẳng lẽ là Vương gia? Nếu là Vương gia, cho dù dung mạo xấu, với thế lực này tiểu quan cũng sẽ liều mạng nịnh bợ, như thế nào tiện nghi đến mình? Vì thế, lần đầu tiên của Thang Viên đã bị người làm cho không thương tiếc.
Vương gia là gia, đứng ở đằng trước bách quan. Vương Sĩ Lang nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ so với Vương gia cách ba người, bách quan nghị luận hắn một tiếng cũng không dám nói, sợ Vương gia nhớ tới hắn, nơm nớp lo sợ đợi bãi triều, cúi đầu lo nhổ chân bước đi, Công Bộ Thượng Thư có gọi, hắn cũng làm bộ như không biết.
Để rồi, vị vương gia kia sau đó không thương tiếc, đến Như Ý Lâu để đem hắn về phủ, nuôi thành một cục bánh bột béo tròn thơm ngon, hàng ngày trong phủ ôm ấp nuông chiều rồi thưởng thức. Mời các bạn cùng đón đọc truyện ngôn tình ngọt sủng này!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.