Nhưng ngay lúc Hàn Phỉ đang suy nghĩ phải dùng cớ gì để từ chối, Tiếu Tiếu đã trực tiếp há miệng nuốt thìa cháo xuống bụng.
Hàn Phỉ bị dọa sợ vội vã chạy đến kiểm tra cho bé con, sau khi không phát hiện bất cứ vấn đề gì mới an tâm, chỉ là cũng không dám cho bé con ăn nhiều, uống mấy thìa liền dừng lại, sau đó kiếm cớ ôm Tiếu Tiếu rời đi.
Đợi đến khi bốn bề vắng lặng, Tiếu Tiếu mới oa một tiếng nhổ ra toàn bộ cháo vừa mới ăn vào, nôn đến sạch sành sanh, sau đó cầm lấy tay Hàn Phỉ gọi: "Mẹ.. Đói bụng.."
Hàn Phỉ vô cùng đau lòng, vội vã nhét mấy viên tinh thạch cho bé, nhìn bé con vui vẻ gặm, trong lòng không nhịn được mà mềm mại xuống. Tiếu Tiếu còn ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn so với nàng nghĩ rất nhiều, cũng rất thông minh, biết ở trước mặt người khác ăn thức ăn, nỗ lực biểu hiện ra dáng vẻ của một đứa trẻ bình thường.
Đợi Tiếu Tiếu ăn đủ, Hàn Phỉ mới định mang bé trở lại, có điều vừa quay người, đã nhìn thấy Độ Ngân Thân đứng ở phía sau, vô thanh vô tức.
Trong lòng Hàn Phỉ thầm kêu không ổn, cũng không biết tình cảnh vừa rồi có bị hắn nhìn thấy hay không, đồng thời thầm cảm thán khinh công của Độ Ngân Thân thật quá cao cường! Hơn nữa vừa rồi là nàng sơ sẩy, vậy mà hoàn toàn không nhận ra được có người đứng phía sau!
Hàn Phỉ thầm hoảng loạn một hồi, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ tự nhiên, nói: "Sao huynh lại ra đây?"
Độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919700/chuong-842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.