Lúc Hàn Phỉ ôm Tiếu Tiếu, Độ Tái đứng bên cạnh đã nhìn nhiều thêm mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được, đi tới. Hác lão bản cùng Trì Tư nhìn thấy Độ Tái đi tới, thần kinh cũng căng thẳng, thân thể không tự chủ được mà bày ra tư thế phòng bị, thật sự là khí thế trên thân Độ Tái quá mức cường hãn, làm người ta phải kiêng kỵ, dù cho Độ Tái đã rất nỗ lực tỏ ra ung dung, nhưng một người đầy kinh nghiệm sa trường, mùi máu tanh trên thân thật sự không thể che lấp. Hàn Phỉ nhìn Độ Tái tới gần, cười nói: "Cậu, người có muốn bế cháu không?" Độ Tái bận bịu xua tay, vẻ mặt giống như lâm đại địch, thậm chí cho dù đối đầu với địch nhân cũng chưa từng khiến ông hoang mang như vậy. Nhất là khi nhìn thấy tiểu mũm mĩm trong lòng Hàn Phỉ, vô cùng mềm mại, trắng nõn, nhìn là thấy yêu thích không thôi, thế nhưng một đứa nhỏ yếu ớt như vậy, chỉ sợ ông mà ôm một cái liền bóp chết nó mất. Mà mấy người Hác lão bản nghe thấy Hàn Phỉ gọi một tiếng 'Cậu' đã đều há hốc mồm. Bọn họ không có nghe lầm đấy chứ? Cậu? Độ Tái là cậu của Hàn Phỉ? Hàn Phỉ cười nói: "Không sao, Tiếu Tiếu rất kiên cường, sẽ không vừa chạm liền bị thương được đâu." Hàn Phỉ nói cũng không hề sai, Tiếu Tiếu là tiểu công chúa Ma tộc, lực chiến đấu đều cực cao, một đường gió tanh mưa máu đến đây cũng bình an vô sự, thậm chí còn có thể coi rắn độc là đồ chơi! Vì thế, Hàn Phỉ trực tiếp nhét Tiếu Tiếu vào trong ngực Độ Tái, lập tức khiến vị đại lão gia này cứng ngắc cả người, thậm chí ngay cả động đậy một chút cũng không dám. Xem dáng vẻ kia của Độ Tái, đứa bé này không thua gì một vũ khí có lực sát thương cực lớn, cũng chẳng khác gì quả bom hẹn giờ, cả khuôn mặt ông cũng trở nên nghiêm túc, giống như gặp phải đại địch vậy, trực tiếp khiến Hàn Phỉ bật cười, những người còn lại cũng không nhịn được phải che miệng cười trộm, không ai có lá gan như Hàn Phỉ, dám lộ liễu cười đại tướng quân của họ. Ngược lại, Tiếu Tiếu trong lòng Độ Tái tỏ ra hết sức tò mò, hai mắt đen láy mở to nhìn chằm chằm Độ Tái, tựa hồ cảm thấy người này có vẻ xa lạ, dù vậy trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không có bất kỳ vẻ e ngại nào. Độ Tái có chút không chịu nổi, hai cái cánh tay đều có chút run rẩy, ông nuốt nước miếng, nói: "Phỉ Phỉ à, cháu nhanh ôm khuê nữ của cháu đi, ta sợ làm rơi nó mất." Hàn Phỉ thật vất vả mới có thể ngừng cười, lại nhịn không được, cười đến chảy cả nước mắt, nói: "Cậu, Tiếu Tiếu cũng không sợ hề sợ người, người đừng căng thẳng, chỉ cần thả lỏng cánh tay một chút, đừng căng thẳng, nào, để cháu dạy cho người, đúng, cứ như vậy, thả lỏng." Dưới sự giúp đỡ của Hàn Phỉ, Độ Tái điều chỉnh tốt tư thế, cánh tay miễn cưỡng mềm xuống, nhưng khuôn mặt vẫn rất căng thẳng, không dám thả lỏng, ngược lại là Tiếu Tiếu ở trong lồng ngực của ông bật cười khanh khách, cánh tay nhỏ bé vung vẩy vô cùng hăng say. Dần dần, Độ Tái cũng bị tiếng cười của Tiếu Tiếu cảm hóa, khóe miệng cũng nhấc lên, cười rộ lên theo, nhất thời, sát khí đậm đặc trên người ông cũng giảm đi không ít. Trì Tư thật sự không nhịn được, mở miệng nói: "Bệ.." Trì Tư vẫn chưa nói hết, Hàn Phỉ đã nhẹ nhàng ngắt lời, nói: "Gọi ta là thủ lĩnh, đừng sợ, đây là cậu của ta, phương thức xuất hiện có chút khoa trương, nhưng yên tâm đi, cậu là người rất tốt." Trì Tư thật sự nghĩ không ra sao bệ hạ của nàng lại có thêm một người cậu rồi? Nhưng nhìn thần tình của Hàn Phỉ, nàng tự biết nên nói gì làm gì, liền đè xuống mọi nghi hoặc, dì gì hiện tại bọn họ đều an toàn, vậy hết thảy đều có thể bàn bạc kỹ càng. Độ Ngân Thân cũng đi tới, nhìn nhóc con mũm mĩm trong trong cha hắn, trong đầu đột nhiên có chút ngây ngẩn, tuy hắn đã sớm biết Hàn Phỉ làm mẹ, thế nhưng mãi đến tận khi nhìn thấy đứa bé kia, mới rốt cục hết hy vọng, không còn ôm suy nghĩ không thiết thực nữa. Ở biên ngoại, biểu ca biểu muội gì đó, cũng có thể lấy nhau, thế nhưng Hàn Phỉ đã gả làm vợ người ta, mọi tâm tư riêng đều không có ý nghĩa gì nữa. Độ Ngân Thân hít sâu vào một hơi, miễn cưỡng điều chỉnh tâm tình, sau đó khóe miệng nở một nụ cười nhạt, nói: "Cha, rất hiếm khi người mới có dáng vẻ này đấy." Độ Tái vội vàng nói: "A Thân, con tới xem một chút, tiểu oa nhi này thật là quá xinh đẹp a!" Độ Ngân Thân đi tới, nhìn Tiếu Tiếu, không thể không nói, Bảo Bảo đáng yêu chết người, người gặp người thích, không hề có ngoại lệ. Ánh mắt nhóc con cũng sáng lên, nó luôn thích mỹ nhân, vừa liếc mắt nhìn thấy Độ Ngân Thân, liền lập tức đưa tay ra, trong miệng a a kêu. Hàn Phỉ: "..." Đứa bé hoa si này thật sự là con gái nàng sao? Nàng đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu a. Độ Ngân Thân bị Tiếu Tiếu quấn lấy như thế, có chút lúng túng không biết làm sao, ngược lại là Hàn Phỉ cố hết sức nhắc nhở một chút, nói: "Con bé muốn ngươi bế đấy." Độ Tái vội vã liền nhét Tiếu Tiếu vào lòng Độ Ngân Thân, còn thở ra một hơi, cảm giác thân thể cứng ngắc quá lâu cũng không dễ chịu nha. Ban đầu Độ Ngân Thân sững sờ một hồi, thế nhưng phản ứng lại rất nhanh, trực tiếp liền điều chỉnh tư thế, ôm Tiếu Tiếu, dáng dấp kia vô cùng quen cửa quen nẻo, trên gương mặt tuấn tú cũng không tự chủ mà nhu hòa đi không ít. Hàn Phỉ có chút giật mình, tư thế này cũng quá tiêu chuẩn nha. Tiếu Tiếu thì hài lòng khỏi phải nói, một mực cười tí tởn, trên gương mặt mập mạp đều là vẻ thỏa mãn. Độ Tái vung tay lên, nói: "Đi! Chúng ta dẹp đường hồi phủ! Đầu bếp đã cũng chuẩn bị kỹ càng! Chúng ta mở tiệc ăn mừng!" Đám đông mênh mông cuồn cuộn quay trở về, Hác lão bản cùng Trì Tư cũng nhanh chóng thích ứng, các nàng đã sớm quen với việc thi thoảng Hàn Phỉ sẽ làm ra vài chuyện kinh người, đột nhiên nhiều thêm một người cậu là tướng quân 5 sao gì đó, cũng là chuyện có thể tiếp thu! Toàn bộ hành trình, người choáng váng nhất đại khái chính là Hồ Ba Quận, hắn ngay cả bước chân cũng trở nên phù phiếm, giống như đang dẫm trên bông vậy, nhiều lần suýt chút nữa đã ngã chổng vó, may mà có các binh sĩ hòa ái dễ gần dìu hắn một cái, thế nhưng hành động này càng khiến Hồ Ba Quận kinh sợ. Hồ Ba Quận vốn cho rằng Hàn Phỉ đã đủ thần bí, không nghĩ tới, nàng còn có hậu phương trâu bò đến vậy! Ông trời ơi! Độ Tái thế mà lại là cậu của nàng! Đây, đây chẳng phải là nữ nhân mà cả một vùng cũng không ai dám chọc vào sao? Hắn đến cùng đã lựa chọn đi theo dạng người gì thế hả? Mặc kệ Hồ Ba Quận nghĩ như thế nào, tâm tình của Hàn Phỉ đều vô cùng vui vẻ, nhất là sau khi nhìn thấy Tiếu Tiếu bình yên vô sự. Đến khi Trì Tư cùng Hác lão bản nhìn thấy nơi đóng quân của Độ Tái, ánh mắt của nàng thoáng kinh ngạc một hồi, hai người đều có thể nhìn ra được nơi này có bóng dáng của Vũ Châu thành, nhất là những tường thành còn chưa hoàn toàn hoàn thành kia, đều là phiên bản của Vũ Châu thành. Các nàng lập tức liền đoán được, e là Hàn Phỉ cũng động tay động chân ở đây, thật sự là làm người kích động! Sau khi mọi người trở về, cơm canh đã sớm được chuẩn bị kỹ càng, vì để nghênh tiếp Tiếu Tiếu, Độ Tái còn cố ý căn dặn phải chuẩn bị chút đồ ăn cho trẻ con, đối với điều này, Hàn Phỉ thực sự bất đắc dĩ, nàng lại không thể nói với ông rằng Tiếu Tiếu không ăn đồ ăn của loài người được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]