Chương trước
Chương sau
Độ Ngân Thân cũng không biết vì sao phải đem Hàn Phỉ đi cùng, chỉ cảm thấy.. phải mang theo nàng, vì vậy hắn cứ thế mà làm.
Độ Tái cũng hơi kinh ngạc liếc nhìn Hàn Phỉ, ấn theo địa vị hiện tại của Hàn Phỉ, đối với việc cải tạo mà nói, nàng là tồn tại không thể thiếu, vì thế đương nhiên nước lên thì thuyền lên, thêm vào việc Độ Ngân Thân có ý tạo thế, ngay cả Độ Tái cũng biết nữ nhân Hàn Phỉ này là người mà con trai mình quan tâm. Thậm chí trong lòng Độ Tái đã coi Hàn Phỉ như người của mình mà đối xử, tới tuổi này, sao ông ta còn không nhìn ra tiểu tâm tư của con trai của mình chứ? Chỉ là không vạch trần mà thôi, nếu ông ta đã nói sẽ không nhúng tay vào chuyện của nhi tử thì cứ giữ yên lặng sẽ tốt hơn. Vì vậy, giờ khắc này ở trong mắt Độ Tái, Hàn Phỉ mơ hồ đã được coi là con dâu rồi.
Đương nhiên, đây chỉ là mong muốn một phía của Độ Tái mà thôi. Nhưng mặc kệ thế nào, dưới sự ngầm đồng ý của đôi cha con này, người ngoài là Hàn Phỉ cũng tham gia đi tế bái, điều này đã khiến cho không ít người khϊếp sợ.
Trong toàn bộ quá trình, Hàn Phỉ đều giữ yên lặng đứng ở một góc, lẳng lặng nhìn phụ tử Độ gia tế bái một phen, sau đó đến phiên muốn lập bia. Hàn Phỉ đại để nghe nói qua, mục đích chủ yếu của lần tế này chính là muốn lập cho cô cô mất tích đã lâu của Độ Ngân Thân một cái bia. Mà liên quan đến vị cô cô này, trong lúc vô tình Hàn Phỉ đã nghe Độ Ngân Thân nói, miễn cưỡng chắp vá lên một cố sự.
Đại để chính là cha của Độ Ngân Thân, Độ Tái, ở biên ngoại có thể xem như sinh ra trong một gia đình quý tộc, sau đó thì sao, quý tộc không phải cũng lưu hành kết thông gia với quý tộc để càng trở thành quý tộc hơn sao? Sau đó cha của Độ Tái vừa vặn có một nữ nhi tướng mạo vô cùng xinh đẹp, đến mức nổi tiếng ở biên ngoại, không ít thanh niên tài tuấn cũng khát vọng có thể đoạt được mỹ nhân, ôm về. Thế nhưng không phải đã nói rồi sao? Ở biên ngoại, phụ nữ chỉ được xem như một loại đồ vật phụ thuộc, cho dù có xinh đẹp như tiên, cũng không chạy thoát khỏi vận mệnh này, nhiều lắm chỉ được xem là một bình hoa đẹp đẽ có giá trị mà thôi.
Cha của Độ Tái vì muốn thu được lợi ích lớn nhất, liền định đem khuê nữ gả cho một tướng quân 5 sao, thế nhưng vị Tướng quân kia đã sắp 50 tuổi! Lão nhân 50 tuổi, lại đầy thân máu tanh, gϊếŧ người không chớp mắt, mạng người trong tay cũng nhiều vô số kể, một hoàng hoa đại khuê nữ làm sao lại thích như vậy chứ? Thế nhưng không có cách nào a, cha Độ Tái là một người cực kì coi trọng cường quyền, quán triệt tinh thần biên ngoại đến cùng, trước nay sẽ không cân nhắc đến ý kiến của khuê nữ, liền cường thế định ra chuyện này, cứ thế cho đến trước lúc thành thân một ngày.
Đương nhiên, cũng là một hồi kịch vui, khuê nữ đào hôn. Đúng vậy, chính là cô dâu quyết đoán đào tẩu, dưới sự trợ giúp của mẫu thân, tân nương trốn nhà rời đi, sau đó còn nghe nói, khi ấy vừa vặn có một nhóm người muốn đi về đại lục, vì vậy tiện thể giúp đưa nàng đi, rời khỏi biên ngoại, hướng về đại lục.
Chuyện này trở thành sự sỉ nhục đối với Độ gia, mẹ của Độ Tái là hung thủ trợ giúp khuê nữ đào tẩu, trực tiếp đã bị chính tay cha Độ Tái một đao gϊếŧ chết, mà chuyện này cũng không có ai dám nhắc tới, cũng không ai đi tìm tân nương, bởi vì người biên ngoại một khi rời đi, cũng không tìm về được. Thế nhưng, vị khuê nữ này, cũng chính là muội muội của Độ Tái, lúc còn nhỏ có tình cảm không tệ với ông ta, bởi vì cha ông ta lớn tuổi mới có thêm một đứa con gái, vì thế tất cả tình yêu thương Độ Tái đều dành cho người muội muội này, thế nhưng muội muội cứ thế quay gót rời đi, đối với Độ Tái mà nói cũng tạo thành tổn thương không nhỏ, vì thế cũng không có ai dám ở trước mặt ông ta đề cập đến chuyện này, chỉ trừ đứa con trai Độ Ngân Thân mà ông ta yêu thích nhất mới dám nhắc tới người cô cô này.
Lúc Hàn Phỉ nghe xong toàn bộ cố sự, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, thật là một bộ phim máu chó a! Nàng vô cùng đồng tình với nữ nhân biên ngoại, bị ép gả cho một người đáng tuổi cha mình thì ai có thể nguyện ý? Lúc này không trốn thì đợi đến bao giờ?
Đối với chuyện của người cô cô này, Độ Ngân Thân cũng không hiểu biết nhiều, chỉ nghe nói đó là một nữ nhân tương đối xinh đẹp, nếu như có thể thuận lợi gả cho lão đầu 50 tuổi kia, thì trong nhà có thể đổi lấy không ít đồ vật. Mà bây giờ, chính là muốn lập cho mỹ nhân này một tấm bia.
Lúc tấm bia đá che kín một tầng vải đỏ được bưng lên, thân thể của Độ Tái cùng Độ Ngân Thân đều cứng ngắc một hồi, cuối cùng vẫn là Độ Tái tự mình nhấc tấm bia đá lên, đặt vào một vị trí còn trống, bên cạnh đều là bia đá của liệt tổ liệt tông Độ gia.
Độ Tái thở dài một hơi, cũng không nói gì, chỉ nhìn tấm bia bị vải đỏ che kín kia đến xuất thần.
Độ Ngân Thân tiến lên một bước, nói: "Cha."
Độ Tái phục hồi tinh thần lại, nhắm mắt, sau đó kéo tấm vải đỏ trên bia đá xuống. Hinh Nguyệt chi mộ Độ gia.
Đôi mắt Hàn Phỉ lập tức mở to, cái tên đó, nàng cảm thấy thân thể cũng run rẩy một hồi. Thế nhưng nàng cố gắng khắc chế lại. Không đúng, họ không giống nhau, không thể nào, chắc là trùng tên thôi, thiên hạ to lớn, trùng tên cũng không kỳ quái.
Hàn Phỉ tự động viên bản thân xong mới buông lỏng thân thể một chút, có điều dị thường của nàng đã hấp dẫn sự chú ý của Độ Ngân Thân, hắn quay đầu lại, hỏi: "Ngươi làm sao thế? Sắc mặt thật khó coi."
Hàn Phỉ cứng ngắc cười cười, nói: "Không có chuyện gì, chỉ là.. hơi mệt một chút."
Độ Ngân Thân không nghi ngờ gì, dù sao ngay từ sáng sớm, Hàn Phỉ đã bị hắn cứng rắn mang tới đây đứng rất lâu, thêm vào khoảng thời gian này nàng đã phải lao lực quá nhiều, nhân tiện nói: "Rất nhanh sẽ xong, ngươi cố gắng một chút."
Hàn Phỉ mất tập trung gật đầu.
Độ Tái hô một tiếng: "A Thân, dập đầu với cô cô con đi."
Độ Ngân Thân nghe lời, liền đi qua, quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái, vẻ mặt nghiêm túc. Độ Tái nhìn dòng chữ đỏ trên bia đá, vẻ sắc bén trong mắt cũng mềm xuống, hai mươi mấy năm qua đi, ông ta vẫn luôn cảm thấy muội muội quá mức tuyệt tình, nói đi là đi, không chút lưu luyến, vì thế qua nhiều năm như vậy, ông ta vẫn không nhắc đến chuyện này. Quy củ ở biên ngoại đã định rõ, im hơi lặng tiếng rời khỏi biên ngoại mười năm, thì có thể coi như người đó đã chết mà xử lý, từ đây không còn là người biên ngoại nữa. Chỉ là.. rốt cuộc vẫn không đành lòng a.
Độ Tái trầm thấp nói: "A Nguyệt, nhiều năm như vậy, nếu muội còn sống mà vẫn không chịu trở về, thì rốt cuộc là trong lòng có bao nhiêu căm hận với người nhà chứ."
Không ai lên tiếng ngắt lời ông ta, ai cũng có thể cảm giác được vị đại tướng uy danh hiển hách này, hiện giờ, cũng chỉ là một huynh trưởng mất đi em gái ruột mà thôi.
"Ta từng nghe những người trở về từ đại lục nói, muội ở đại lục sống rất tốt, còn tìm được phu quân, gả đi, chắc là cuộc sống rất mỹ mãn, ta đã giấu tin tức này đi, không nói cho cha biết, thế nhưng hiện tại cha đã chết, muội cũng không muốn trở về, có phải còn hận ta không?"
Bàn tay buông thõng xuống của Độ Tái siết chặt lại, trầm mặc rất lâu, mới dần dần khôi phục tâm tình như cũ.
Ngược lại là Độ Ngân Thân bị khϊếp sợ một hồi, thất thanh hỏi: "Cha, người đã từng nghe được tin tức về cô cô sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.