Hàn Phỉ lại không hề đồng tình với đám người kia. "Hắn còn chưa chết, thế nhưng nếu còn chậm trễ nữa thì thật sự sẽ bị thần linh đại nhân của ngươi mang đi đấy." Lão Vu Y cũng chịu không nổi nữa, nói: "Ngươi đến cùng là muốn làm gì?" Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên một vệt Ám Quang, nói: "Làm việc mà ngươi không làm được." Sau đó, Hàn Phỉ ngồi xổm xuống, đỡ người bệnh kia lên, khiến đám đông xung quanh bật thốt lên những tiếng kêu kinh ngạc, mà người mẹ của hắn lại càng rít gào: "Ngươi muốn làm cái gì!" Hàn Phỉ cau mày, nói: "Nếu như ngươi không muốn con trai của ngươi chết, thì liền câm miệng cho ta." Dứt lời, Hàn Phỉ cũng không thèm quan tâm đến người khác, nhìn hơi thở của người bệnh đã thoi thóp, chỉ còn dư lại chút hơi tàn, liền dùng lực nhấc hắn lên, đưa tay vô mạnh lên lưng hắn. "Nàng ta đang làm gì thế?" "Không biết, nhưng sao nàng ta có thể đánh người sắp chết như thế!" "Trời ạ, quá dã man! Người đã bị thần linh vứt bỏ sao còn có thể có thể sống lại!" "Mau nhìn! Nàng ta đánh người đến nôn cả ra rồi!" Dưới sự hỗ trợ của Hàn Phỉ, người bệnh đã nôn ra tất cả nước tàn hương đang kẹt ở cổ họng, lúc này người nhà của hắn ở bên cạnh đã không chịu được nữa, cho rằng Hàn Phỉ đang làm nhục bọn họ, còn đánh con trai của bà ta, lập tức liền muốn xông lại liều mạng với Hàn Phỉ.
Thế nhưng Trì Tư đã trực tiếp tiến lên, sắc bén nói: "Các ngươi tốt nhất đừng lại đây quấy rối." Lão Vu Y đứng ở một bên cười lạnh, nói: "Hắn đã không thể cứu, ngươi có làm cái gì cũng đều vô dụng thôi." Hàn Phỉ chỉ làm như không nghe thấy lão Vu Y chê cười, nhíu mày thật chặt, không thể phủ nhận, tình trạng của người này quả thực vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa còn bị làm lỡ thời gian cữu chữa, mới khiến bệnh tình trở nặng hơn, nhiệt độ thân thể rất cao, hô hấp cũng không thông thuận, mắt trợn trắng. Trong đầu Hàn Phỉ hiện lên một suy đoán, sau đó liền ở trước mặt mọi người xé y phục của người bệnh ra. Lại là một trận tiếng kinh ngạc càng lớn hơn thốt lên. "Ngươi làm cái gì đấy? Ngươi thả ta con trai ta ra! Ngươi đây là đang muốn sỉ nhục hắn!" Người mẫu thân kia muốn xông lại ngăn cản hành động của Hàn Phỉ, thế nhưng bị Hác lão bản ôm Tiếu Tiếu đứng ra cản lại, Hác lão bản tận lực động viên, nói: "Ngươi tỉnh táo lại đi! Nàng không phải là đang làm nhục con trai ngươi, đây là đang cứu hắn! Tin tưởng ta, đây là thật! Ngươi cũng không muốn con trai mình cứ như vậy mà chết đúng không! Hắn sẽ sống lại thôi!" Lúc này Tiếu Tiếu cũng a a mấy tiếng phụ họa, thanh âm non nớt của bé còn mang theo một tia vui vẻ, tựa hồ như đang an ủi người khác, dáng vẻ bà cụ non của nhóc con thật sự là quá đáng yêu. Vì mấy lời tự tin của Hác lão bản, thêm vào dáng vẻ quá mức đáng yêu của Tiếu Tiếu, người phụ nữ thoáng dừng lại một chút, nghẹn ngào nói: "Ngươi, ngươi nói thật sao?" Hác lão bản vô cùng chắc chắn nói: "Thật! Ta bảo đảm!" Người phụ nữ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hàn Phỉ, mà lúc này, không chỉ mình bà ấy, ngay cả tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang nhìn Hàn Phỉ, muốn biết nàng đến cùng là muốn làm cái gì để cứu sống người bị lão Vu Y nói không thể cứu, sắp bị Thiên Thần mang đi. Lão Vu Y không hề để Hàn Phỉ vào trong mắt, nhìn một loạt hành động quái lạ của Hàn Phỉ cũng không có bất kỳ lo lắng nào, ở trong mắt lão, Hàn Phỉ chẳng qua là vịt chết cứng mỏ mà thôi, lão không để cho người của mình động thủ, cứ thể tùy theo đám người Hàn Phỉ, vừa vặn có thể thừa dịp này nói cho tất cả mọi người biết, phàm là kẻ bị Thiên Thần mang đi sẽ không thể nào sống nổi, xem sau này còn có người nào tiếp tục hoài nghi lão hay không! Sau khi Hàn Phỉ xé rách y phục của người bệnh, đã nhìn thấy ở phần bụng của hắn buộc một miếng vải bẩn thỉu, đã bị máu thấm ướt, nhuộm thành màu đen, còn bốc ra mùi hôi thối. Hàn Phỉ nhăn nhăn mũi, trực tiếp dùng dao cắt miếng vải kia, lúc muốn mở miếng vải ra, nam nhân lại co giật mấy lần, giống như phản ứng sinh lí của cơ thể khi bị đau, thì ra, bởi vì cột quá lâu, miếng vải bẩn thỉu này đã dính chặt vào máu thịt hắn, vừa kéo ra lập tức sẽ khiến hắn đau đớn không chịu nổi. Nhưng, nếu không thảo bỏ miếng vải này, hắn sớm muộn sẽ bị hoại tử, phát sốt, mắt trắng đều là hiện tượng bị vi khuẩn làm cho nhiễm trùng mà thành.
Hàn Phỉ hạ thấp giọng, nói: "Sẽ hơi đau một chút, cố gắng chịu đựng, nếu như ngươi muốn sống, thì gắng chống đỡ cho ta." Sau khi nôn ra hết nước tàn hương người bệnh miễn cưỡng lấy lại mấy phần thần trí, cũng biết Hàn Phỉ đang cứu mình, vì thể liền mờ mịt gật đầu, run rẩy thốt ra vài tiếng: "Cầu xin ngươi.. cứu ta.." Nếu như còn hi vọng sống sót, không có ai lại muốn chết. Hàn Phỉ thấp giọng nói: "Ta sẽ cứu ngươi." Sau đó Hàn Phỉ liền từ từ kéo miếng vải kia ra, thế nhưng động tác này lại khiến người bệnh phải chịu cơn đau cực kì khủng khiếp, hắn lập tức gào lên thê thiết, nếu như không phải có Hác lão bản cùng Trì Tư khống chế cục thế, sớm đã có người xông lại ngăn cản Hàn Phỉ. Lúc vải bị xé ra, Hàn Phỉ đã nhìn thấy rõ vết thương phía dưới, so với nàng dự đoán còn bết bát hơn. Chỉ thấy trên bụng hắn có một vết thương rất lớn, đó là một vết đao chém, để lại một miệng vết thương vừa to vừa sâu, nhưng bởi vì không được xử lý đúng cách, chỉ là dùng một mảnh vải bẩn thỉu để cầm máu, vì thế giờ khắc này đã khiến vùng thịt quanh miệng vết thương bị hư thối, Hàn Phỉ thậm chí còn nhìn thấy có giòi bọ lúc nhúc chui tới chui lui trong đó. Trì Tư chẳng qua chỉ vô tình quay đầu liếc mắt nhìn thấy, dạ dày liền co thắt liên hồi, sắc mặt xanh mét, khiến Hác lão bản đứng bên cạnh thấp giọng nói: "Làm sao thế?" Nói rồi, Hác lão bản còn muốn quay đầu lại nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Trì Tư lập tức nhắc nhở: "Ngươi sẽ không muốn nhìn thấy đâu, tin tưởng ta, quay đầu lại đây đi." Nhưng đã trễ, Hác lão bản cũng nhìn thấy đám giòi bọ trắng phớ bò ra lại chui vào trong da thịt hư thối, lập tức không thể khống chế, ọe một tiếng, may là nàng còn chưa ăn gì, bằng không đã nôn ra tất cả rồi. Ngược lại là Tiếu Tiếu vừa nhìn mẫu thân mình, vừa mút ngón tay, đối với tình cảnh buồn nôn kia cũng không có chút cảm giác gì, quả thật là tiểu công chúa Ma Tộc! Còn nhỏ tuổi mà khẩu vị đã nặng như vậy! Trì Tư cùng Hác lão bản đều đang âm thầm khâm phục Hàn Phỉ, cũng chỉ có nàng mới có thể ở trong tình cảnh kinh sợ như vậy mà mặt không biến sắc, rất nhiều người vây xem nhìn thấy tình trạng vết thương như vậy cũng đã xoay người nôn mửa. Nếu như có thể, Hàn Phỉ cũng không hề muốn tiến hành trị liệu trong tình cảnh này một chút nào, cần phải cẩn thận khử khuẩn, thế nhưng nàng không có sự lựa chọn, nếu còn trì hoãn thì người đàn ông này e là không thể sống nổi nữa. Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, đột nhiên nghĩ đến một thứ, lập tức móc từ trong bọc hành lí mang theo bên người ra một cái bình sứ, đổ chất lỏng bên trong lên vùng da thịt xung quanh miệng vết thương của người bệnh, không lâu sau, hắn vốn đang đau đến mức toàn thân run rẩy liền từ từ ổn định xuống, ngay cả vẻ mặt vặn vẹo cũng thoải mái hơn rất nhiều, tựa hồ đã không còn cảm thấy sự đau đớn trên da thịt nữa. Hàn Phỉ đoán là do tác dụng của thuốc tê, không sai, dung dịch trong bình sứ chính là dịch của cỏ huỳnh quang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]