Hàn Phỉ lại không hề đồng tình với đám người kia.
"Hắn còn chưa chết, thế nhưng nếu còn chậm trễ nữa thì thật sự sẽ bị thần linh đại nhân của ngươi mang đi đấy."
Lão Vu Y cũng chịu không nổi nữa, nói: "Ngươi đến cùng là muốn làm gì?"
Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên một vệt Ám Quang, nói: "Làm việc mà ngươi không làm được."
Sau đó, Hàn Phỉ ngồi xổm xuống, đỡ người bệnh kia lên, khiến đám đông xung quanh bật thốt lên những tiếng kêu kinh ngạc, mà người mẹ của hắn lại càng rít gào: "Ngươi muốn làm cái gì!"
Hàn Phỉ cau mày, nói: "Nếu như ngươi không muốn con trai của ngươi chết, thì liền câm miệng cho ta."
Dứt lời, Hàn Phỉ cũng không thèm quan tâm đến người khác, nhìn hơi thở của người bệnh đã thoi thóp, chỉ còn dư lại chút hơi tàn, liền dùng lực nhấc hắn lên, đưa tay vô mạnh lên lưng hắn.
"Nàng ta đang làm gì thế?"
"Không biết, nhưng sao nàng ta có thể đánh người sắp chết như thế!"
"Trời ạ, quá dã man! Người đã bị thần linh vứt bỏ sao còn có thể có thể sống lại!"
"Mau nhìn! Nàng ta đánh người đến nôn cả ra rồi!"
Dưới sự hỗ trợ của Hàn Phỉ, người bệnh đã nôn ra tất cả nước tàn hương đang kẹt ở cổ họng, lúc này người nhà của hắn ở bên cạnh đã không chịu được nữa, cho rằng Hàn Phỉ đang làm nhục bọn họ, còn đánh con trai của bà ta, lập tức liền muốn xông lại liều mạng với Hàn Phỉ.
Thế nhưng Trì Tư đã trực tiếp tiến lên, sắc bén nói: "Các ngươi tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919680/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.